Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326833

Bình chọn: 7.00/10/683 lượt.

ng, bị anh yêu thương vỗ về khắp nơi, cuối cùng mệt quá ngủ quên mất trong lòng mình.

Cô gái này nhiệt tình như một con mèo hoang nhỏ nhưng dù sao cũng vẫn quá mảnh mai, không chịu nổi ngọn lửa dục vọng dồn nén mười mấy năm của anh. Khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên, anh duỗi tay ra muốn kéo người bên cạnh vào lòng, ngủ một giấc dài như vậy chắc thể lực cũng đã khôi phục lại rồi. Nhớ tới thân thể đẹp đẽ lung linh dưới ánh đèn của cô, người anh lại bất giác nóng lên.

Nhưng, bên cạnh không còn ai nữa.

Cơ Quân Đào giật mình hoảng sợ vội quay đầu sang xem. Bên cạnh trống rỗng, Hoài Nguyệt đã biến mất.

“Hoài Nguyệt!” Anh vừa khoác áo, xuống giường kéo rèm cửa sổ ra gọi vừa nhìn lên giá áo ở góc phòng. Váy áo của cô đã biến mất. Anh chạy vội xuống dưới nhà, đôi xăng đan dưới chân cầu thang cũng không còn, tất cả những điều này cho thấy cô ấy đã ra ngoài rồi.

Chắc là cô ấy về nhà? Cơ Quân Đào cực kỳ oán trách bản thân. Tại sao mình lại ngủ say như chết đến mức người bên cạnh đi mất cũng không hề phát hiện ra?

Anh không kịp rửa mặt, vội vã mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài.

Cổng nhà Hoài Nguyệt đóng chặt, anh ấn chuông cửa hồi lâu nhưng không có ai trả lời. Cơ Quân Đào chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, bối rối không thôi. Quay người đi về nhà, anh chạy thẳng lên sân thượng rồi theo cầu thang xuống ban công, nhưng cánh cửa đi ra ban công bên đó cũng đóng chặt, toàn bộ cửa sổ đều được kéo rèm kín mít. Anh thử gõ cửa nhưng cũng không có ai trả lời.

Cơ Quân Đào toát mồ hôi hột, cũng không biết mồ hôi nóng hay là mồ hôi lạnh. Anh trở lại nhà, đi xuống tầng một, đang định đi sang nhà Hoài Nguyệt xem lần nữa thì thấy bác làm vườn vừa hái một quả bí đỏ trong vườn hoa nhà cô đi ra. Nhìn thấy anh, bác làm vườn liền giải thích: “Vừa gặp Thương tiểu thư, cô ấy nói trong vườn có mấy quả bí đỏ, bảo tôi…”

Cơ Quân Đào vội vàng ngắt lời: “Gặp Thương tiểu thư à? Cô ấy ở đâu?”

“Về thành phố rồi, cô ấy nói hôm nay đã tưới nước cho vườn rau rồi…”

“Vì sao lại về thành phố?” Nghe vậy, Cơ Quân Đào càng sốt ruột hơn.

“Chắc là có việc gấp gì đó. Nếu không tại sao tối hôm qua mới về mà sáng sớm hôm nay đã đi…” Bác làm vườn cảm thấy hơi kỳ lạ. Tại sao khi nhắc đến Thương tiểu thư, vị Cơ tiên sinh luôn luôn không thích để ý đến người khác này lại tỏ ra căng thẳng như vậy, hơn nữa còn hỏi những câu kỳ lạ nữa. Ông ta là một người làm vườn, làm sao biết được chuyện riêng của người thuê mình?

Cơ Quân Đào chưa kịp nghe nốt lời nói của bác làm vườn đã chạy thẳng vào ga ra. Bình thường Hoài Nguyệt luôn đi xe buýt, có lẽ mình lái xe đuổi kịp cô ấy. Cô ấy hối hận vì chuyện xảy ra buổi tối hôm qua nên mới không từ mà biệt như vậy đúng không? Anh khó chịu nghĩ, bất kể thế nào anh cũng không thể để cô ấy tủi thân bỏ đi như vậy. Cô muốn trách thì cứ trách anh, đánh anh, mắng anh cũng được. Anh phải nói với cô rằng anh yêu cô, yêu thật lòng, anh muốn được ở bên cô.
Chủ nhật, Cơ Quân Dã vừa trở lại căn nhà ngoại ô đã phát hiện tình trạng của anh trai rõ ràng không ổn, hốc mắt trũng sâu, hai mắt thâm quầng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân uể oải. Cô giật nảy mình, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tại sao mới cách một ngày mà đã trở thành như vậy? Cơ Quân Dã hỏi hết sức thận trọng: “Lại ngủ không ngon nữa à? Không phải anh cũng nóng trong người rồi đấy chứ? Em nhớ hồi trước anh cũng có ăn cơm đen Hoài Nguyệt nấu mà.”

Nhắc tới Hoài Nguyệt, sắc mặt Cơ Quân Đào bất chợt trắng bệch. Hôm qua anh lái xe đuổi theo nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Hoài Nguyệt đâu. Anh không biết số điện thoại di động của cô, cũng không biết căn hộ của cô trong thành phố ở chỗ nào. Thứ Bảy lại không phải đi làm, anh không biết tìm cô ở đâu. Anh không biết bất kỳ một người bạn nào của cô, không biết phải hỏi ai để biết hành tung của cô. Anh chỉ nhớ cô từng nói tiểu khu này có tuyến xe buýt chạy thẳng qua căn hộ trong thành phố của cô, vì thế anh đã lái xe dọc theo lộ trình tuyến xe buýt, tìm kiếm từng điểm đỗ, nhưng nhiều khu nhà như vậy, anh không biết cô đang trốn ở nơi nào. Ý nghĩ mình hoàn toàn không biết gì về cô ấy khiến anh cảm thấy vô cùng chán nản.

Sau khi về nhà, anh cứ suy đi nghĩ lại, càng nghĩ lại càng sợ hãi. Vạn nhất cô ấy cảm thấy tủi thân hay nghĩ quẩn rồi xảy ra chuyện gì thì sao?

Lý trí nói với anh rằng chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng anh không thể ngăn mình nghĩ về điều đó. Càng nghĩ anh càng ăn không ngon, ngủ không yên. Chưa có thời gian cảm nhận sự ngọt ngào của đêm đó, anh đã rơi xuống vực sâu muôn trượng mất rồi.

Anh cũng nghĩ tới chuyện hỏi Cơ Quân Dã số điện thoại di động của Hoài Nguyệt nhưng lại không không biết phải giải thích với em gái như thế nào. Chỉ mong Hoài Nguyệt thật sự có việc gấp, xử lý xong sẽ quay lại đây. Ai ngờ đợi cả buổi tối cũng không thấy bóng người.

“Anh, trưa nay chúng ta ăn gì? Hay là ăn đơn giản một chút, em sang nóc nhà Hoài Nguyệt hái mấy quả mướp về nấu mì được không? Hoài Nguyệt đâu? Gọi cô ấy sang ăn cùng đi”. Cơ Quân Dã vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt anh trai, nhất định là đã có chuyện