
đại về sự phong lưu của Cơ Trọng Minh, nhớ đến Cơ Quân Dã còn lớn hơn mình một tuổi và bạn trai cô ấy đã ba mươi bảy tuổi nhưng đến nay hai người chỉ duy trì quan hệ sống chung. Cô không thể hiểu được tư tưởng của họ. Có lẽ đây là lối sống của họ, nhưng nó không hề phù hợp với cô. Cô không có một gia đình hiển hách để dựa dẫm như Cơ Quân Dã để có thể thử nghiệm, bất chấp mọi hậu quả.
Còn cả bệnh tật của anh ấy nữa, đây là nguyên nhân quan trọng hơn khiến cô không thể tiếp nhận anh được.
Một ngày nào đó Lỗ Phong và Viên Thanh sẽ có con của họ, đến lúc đó Đậu Đậu chỉ co mẹ mà thôi. Một em bé không còn tình thương của cha càng cần mẹ quan tâm nhiều hơn, nhưng một người bệnh trầm cảm cũng cần, thậm chí có thể còn cần người nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc hơn cả một em bé. Hiển nhiên cô không thể lo được cho cả hai người. Hơn nữa, một khi trong nhà có một người bị bệnh như vậy thì sự trưởng thành của Đậu Đậu nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Cô nhớ hình như trước đây mình cũng đã nghĩ tới vấn đề này. Vì bệnh tình của Cơ Quân Đào, cô không muốn từ chối trước mặt làm anh khó xử và kích động cho nên đã áp dụng phương thức tránh né. Hy vọng sau một thời gian cố chấp anh sẽ quên được mình. Ai biết oan gia ngõ hẹp, hai người lại gặp nhau ở quán bar, chẳng những công lao đổ biển mà bây giờ lại còn dính dáng sâu hơn.
Cô cảm thấy mình quá có lỗi với Cơ Quân Đào, đã không định tiếp nhận anh thì tại sao còn quyến rũ anh, như vậy thật sự quá tàn nhẫn đối với một người bệnh trầm cảm. Cô nhớ tới sự dịu dàng cực độ của anh buổi tối hôm qua, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an, chỉ mong bệnh tình của anh không nặng thêm vì chuyện này.
Nếu như anh có thể tham gia các hoạt động nhiều hơn, cho dù là đến quán bar ngồi cũng được, tiếp xúc với một số người, từ từ hòa nhập vào xã hội thì nhất định anh sẽ gặp được người phụ nữ tốt hơn mình ngàn lần, vạn lần. Cô thầm nhủ như vậy. Như tình hình bây giờ, quan hệ giữa hai người thật sự không thích hợp.
Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cô có thể tự nhận là đã nghĩ thông suốt hết thảy, vô số đường cong đã được nối lại thành một vòng tròn.
Cô đứng dậy đi lên tầng, lên đến nóc nhà, phát hiện giàn mướp vẫn xanh mướt, vẫn những chiếc lá rộng xếp lên nhau từng lớp từng lớp, trên giàn nở đầy hoa vàng diễm lệ, rất nhiều quả mướp buông lủng lẳng dưới giàn trông rất vui mắt. Xem ra ngày nào Tiểu Dã cũng không quên tưới nước, giàn mướp này được chăm sóc rất tốt. Nhưng vì sao nhiều mướp như vậy lại không hái xuống ăn? Lần sau nên gọi điện thoại nói với cô ấy một tiếng mới được. Nhưng mà, giữa mình với anh trai của cô ấy đã xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng trong thời gian ngắn cũng không tiện liên lạc với cô ấy nữa.
Cô mệt mỏi đi xuống nhà, lại quan sát phòng mình một chút, cũng không có đồ gì cần lấy, ngay cả cửa sổ cũng chẳng muốn mở ra. Phỏng chừng một thời gian rất lâu nữa mình sẽ không về đây, vừa nghĩ vậy, trong lòng cô lại có cảm giác không nỡ rời.
Thực ra mỗi tuần về đây, cô đã quen được nhìn thấy những người này, cho dù không nói lời nào mà chỉ gật đầu mỉm cười mỗi lúc gặp thoáng qua nhưng sự thân thiện đó cũng làm cô thấy ấm áp trong lòng, dần dần trở nên nhớ nhung, quyến luyến.
Đi vào phòng sách nhìn thấy bức Ánh trăng treo trên tường, nhớ tới gốc cây trên đại lục Úc châu cô độc và tuyệt vọng đó, khóe mắt cô lại cay cay.
Vào phòng con trai, bức Đậu Đậu hái đậu đã được cô lồng vào khung kính treo trên đầu giường. Đậu Đậu ngẩng đầu, miệng hơi há ra, dường như có thể nghe tiếng cậu vui vẻ gọi “chú Cơ, chú Cơ” bên tai. Cô nhìn hai chữ Quân Đào như rồng bay phượng múa bên dưới bức tranh, bất giác đưa tay vuốt ve hai chữ này qua lớp kính. Không ngờ trong một thời gian dài như vậy, mình vẫn không nhận ra người hàng xóm của mình chính là Cơ Quân Đào tiếng tăm vang dội, đúng là có mắt không thấy Thái Sơn. Cô cười khổ, một người đàn ông tốt như vậy, đáng tiếc cô không thể tiếp nhận được.
Hoài Nguyệt tay không đi ra khỏi căn phòng, lấy vòi nước tưới vườn rau một lượt rồi đi ra cổng tiểu khu. Cô phải về căn hộ trong thành phố ngủ một giấc tử tế, sau đó chuẩn bị hành trang để Chủ nhật đi Vân Nam. Chỉ mong hết thảy đều là suy nghĩ đơn phương của cô. Trải qua một đêm như vậy, Cơ Quân Đào lại có thể buông lỏng sự cố chấp với cô, có lẽ đến lúc cô từ Vân Nam trở về thì hết thảy đã sớm trở về như nguyên trạng.
Đây phải chăng là kết cục tốt nhất?
Lúc Cơ Quân Đào tỉnh dậy đã là mười giờ sáng. Đây có lẽ là giấc ngủ bình yên nhất, ngon nhất và cũng dài nhất của anh từ khi mắc bệnh tới nay.
Anh thoải mái vui vẻ mở mắt ra. Nhớ lại mọi chuyện buổi tối hôm qua, anh bất giác đỏ mặt.
Một Hoài Nguyệt như vậy thật sự làm anh cảm thấy bất ngờ. Cô như một ngọn lửa đốt cháy anh, thiêu đốt khiến anh hoàn toàn mất đi lí trí. Đó là một trạng thái hưởng thụ và vui vẻ đến cực hạn. Anh xem thời gian, thở dài trong lòng, thảo nào vẫn thấy người ta nói “từ đây quân vương không triều sớm”. Thì ra, thật sự có người phụ nữ làm người ta muốn ngừng mà không được như vậy.
Hôm qua mình cũng giày vò cô ấy mệt rồi, từ dưới tầng lên đến trên tầ