Disneyland 1972 Love the old s
Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326793

Bình chọn: 8.00/10/679 lượt.

lên rõ ràng trong đầu cô.

Cô nhớ mình từ sofa đứng dậy đi ra cửa, Cơ Quân Đào hỏi cô một câu, cô khóc, anh ôm cô vào lòng an ủi, sau đó… Sau đó cô hôn anh, hơn nữa… hôn rất chủ động, rất nóng bỏng, cô dùng đầu lưỡi trêu chọc anh… Rồi sau đó, cô vuốt ve lưng anh, hông anh, và cả dưới hông… Cô nhớ hai lần anh nói phải lên tầng nhưng cô không chịu, cô vừa hôn anh vừa cởi quần áo anh ra, cả quần áo chính mình, cô dán chặt vào thân thể anh… Chân cô quắp chặt vào người anh… Cô cầm tay anh đưa nó vào lấp hư không của mình…

Mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng trên đầu Hoài Nguyệt. Trời ạ, chẳng lẽ là vì quá lâu cô không có đàn ông, nếu không tại sao cô lại vội vã như vậy, chủ động như vậy? Cô không dám nhớ lại tiếp nữa, cô lặng lẽ dịch người sang bên cạnh, chỉ hận không thể hóa thành không khí, biến mất khỏi chỗ này.

Tiếng thở nhè nhẹ của Cơ Quân Đào vẫn vang lên bên tai, cô không dám quay đầu lại nhìn. Nhất định là người đàn ông như mỹ ngọc này đã bị hành động của mình dọa chết khiếp. Cô nhớ hôm qua không chỉ một lần anh tỏ ra do dự. Cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cô vô thức đưa tay che mặt. Khi đó nhất định là mình say rượu chưa tỉnh, cộng thêm bị cuộc điện thoại của Viên Thanh kích động nên mới biểu hiện hoang dại như vậy.

Cô lén mở mắt ra. Trong phòng rất tối, chắc là bình thường Cơ Quân Đào khó ngủ nên mới kéo rèm cửa sổ kín như thế. Lúc này bên ngoài chắc đã sáng rõ rồi, có lẽ chẳng bao lâu nữa Cơ Quân Dã và bác sĩ Thích sẽ đến đây, mình nên đối mặt với bọn họ như thế nào? Vừa nghĩ đến đây, Hoài Nguyệt liền sợ đến mức cả người run rẩy.

Cô lại nhẹ nhàng dịch ra bên mép giường. Hẳn là từ trước tới nay Cơ Quân Đào vẫn quen ngủ một mình nên bây giờ anh đang nằm ngủ say bên mép giường bên kia, thân thể không có chỗ nào tiếp xúc với thân thể mình. Cô nhớ tới cuộc ân ái đó, từ ngoài cửa vào đến sofa, từ dưới sàn nhà lên đến trên tầng. Không biết hoan ái bao lâu, chỉ biết ban đầu chính mình chủ động trêu chọc, giữa chừng thì không rõ là ai chủ động hơn ai, cảnh tượng đỏ mặt nóng tai đó làm cô không dám hồi tưởng. Sau khi kết thúc, cô nhớ loáng thoáng anh còn lau người cho mình, có điều cô thật sự mệt mỏi, có lẽ còn vì tác dụng của cồn rượu chưa tan hết nên chỉ một lát cô đã mơ màng thiếp đi.

Cô chống khuỷu tay xuống giường, dịch người ra ngoài, thấy Cơ Quân Đào không hề có phản ứng gì liền nhẹ nhàng vén chăn bước xuống, toàn thân sạch sẽ chắc có lẽ anh đã lau sạch toàn thân cho cô. Nhớ lại lúc đó, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, cô lại không khỏi đỏ mặt.

Cô rón rén đi tới bên cửa sổ, kéo một góc rèm ra xem, một tia sáng chiếu vào trong phòng. Cô thấy váy áo đang treo trên giá áo ở góc nhà, đồ lót thì gấp gọn trên chiếc tủ đầu giường. Cô đi tới, nhanh chóng mặc quần áo vào, không kìm được quay đầu nhìn lên giường.

Cơ Quân Đào nghiêng người ngủ, sắc mặt bình yên, khóe môi như đang khẽ cười. Hoài Nguyệt nghĩ, thì ra lúc ngủ, anh ấy lại bình thản như thế, đáng yêu như một em bé. Nghĩ đến đây, cô hạ góc rèm xuống, gian phòng lại chìm vào bóng tối.

Hoài Nguyệt nhẹ nhàng đi xuống tầng dưới, nhìn thấy đôi xăng đan của mình đặt chỉnh tề dưới chân cầu thang, trong lòng cô không khỏi cảm thấy ấm áp. Người đàn ông này, chắc đã mệt đến kiệt sức nhưng vẫn không quên lau người, sắp xếp quần áo và giày dép giúp cô. Đúng là vừa chu đáo vừa tràn ngập thương yêu. Cô đi giày vào, cầm túi xách, ngoái lại nhìn lên trên tầng, cắn môi suy nghĩ một lát, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Hoài Nguyệt trở lại nhà mình, thừ người ngồi xuống sofa, lòng như tơ vò. Sau này biết làm thế nào? Khi gặp mặt cứ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, hay là đẩy quan hệ lên một bước trên nền tảng vốn có này?

Cô lập tức phủ định ý nghĩ thứ hai. Cô là phụ nữ đã ly hôn đã ba mươi tuổi đến nơi rồi. Cô không có bao nhiêu thời gian, bao nhiêu vốn liếng để phung phí nữa. Đường đời rất dài, trong xã hội này, một phụ nữ độc thân sẽ có rất nhiều khó khăn, quả thật cô cần một người đàn ông yêu cô và kết hôn với cô, nhưng người đó không thể là Cơ Quân Đào.

Cô biết hiện nay Cơ Quân Đào có thiện cảm với mình, nhưng điều đó có thể đưa quan hệ bọn họ đi tới đâu chứ? Phía cuối con đường đó là hôn nhân, là tình nhân hay chung quy vẫn chỉ là người dưng?

Nếu như là hôn nhân? Cô thầm lắc đầu, ngay cả nàng dâu nhà họ Lỗ cô còn không làm nổi, hiển nhiên nhà họ Cơ càng không phải một lựa chọn thích hợp. Cô mệt mỏi nằm trên sofa suy nghĩ. Mặc dù chuyện ấy rất hòa hợp, nhưng ngoại trừ điều đó thì có lẽ hai người không còn điểm nào hợp nhau nữa. Anh là trai chưa vợ, cô đã ly hôn và có con riêng. Anh là con nhà danh môn, cô chỉ là một phụ nữ tầm thường bị nhà chồng đuổi ra đường. Anh là ngôi sao mới nổi trong giới hội họa, mà lĩnh vực ấy cô lại dốt đặc cán mai. Tiền bạc trong tay anh nhiều không kể xiết, trong khi cô là viên chức sống nhờ đồng lương. Khoảng cách giữa hai người thật sự quá xa, như anh lái xe Lexus còn cô ngồi xe buýt. Một cuộc hôn nhân như vậy, thật sự là quá mạo hiểm, cô đã có một cuộc hôn nhân thất bại, cô không còn sức lực để mạo hiểm một lần nữa.

Cô nhớ đến những lời đồn