
cơ, hóa ra là ném sách để trút giận!”
Cơ Quân Dã cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, nhìn thấy ánh mắt trách cứ của anh trai, cô lại thôi cười, hỏi: “Cô ta chửi cô thế nào? Sao ngốc thế, không biết đường chửi lại à?”
“Cô ta chửi tôi...” Nghĩ lại, Hoài Nguyệt cảm thấy hết sức tủi thân, giọng nói hơi nghẹn ngào, cô ta xúc phạm mình như vậy, mình sao có thể nói lại với người khác được?
“Được rồi, đừng nói nữa. Nghỉ ngơi một lát đi”. Cơ Quân Đào không thể nghe được nữa. Cái con bé Tiểu Dã này chỉ biết hỏi cho sướng mồm, sắp làm người ta khóc rồi mà còn không biết.
Anh mở ti vi, kênh du lịch đang giới thiệu các danh lam thắng cảnh ở Vân Nam, núi Thương, hồ Nhị Hải, cảnh đẹp vô cùng. Lúc nào có thể đưa cô ấy đi du lịch khắp nơi thì thật tốt, anh nghĩ, đứng trước trời cao đất rộng, núi lớn sông dài, sự tủi thân trong lòng sẽ từ từ tan biến.
Ban đầu Hoài Nguyệt còn rất hứng thú xem chương trình giới thiệu về nơi hai ngày sau cô sẽ đến này. Sau đó rượu càng ngày càng ngấm, cô dựa vào lòng Cơ Quân Dã ngủ.
Cơ Quân Dã trò chuyện một lát, uống hai cốc nước dưa hấu xong đã tỉnh hẳn rượu. Cúi đầu thấy Hoài Nguyệt ngủ rất say, cô nhỏ giọng nói với Cơ Quân Đào: “Leshy cũng phải ngủ rồi, em và A Thích về đây. Hoài Nguyệt ngủ ngon như vậy, biết làm thế nào bây giờ?”
Cơ Quân Đào cau mày nói: “Đành phải đánh thức cô ấy dậy thôi”.
A Thích ngăn cản: “Đừng đừng đừng. Hoài Nguyệt là một người rất dè dặt, hôm nay cô ấy chịu nói chuyện như vậy, nhất định là đã say lắm rồi. Bây giờ vừa mới ngủ lại bị gọi dậy, nói không chừng sẽ nôn mất. Tốt nhất cứ để cô ấy ngủ tiếp đi, đến sáng mai là ổn ngay ấy mà!”
Cơ Quân Dã đặt Hoài Nguyệt nằm xuống sofa, lên tầng lấy chăn mang xuống đắp cho cô rồi nói nhỏ với Cơ Quân Đào: “Làm gì cũng phải nhẹ nhàng một chút, đừng đánh thức cô ấy”. Nói rồi kéo A Thích đi về.
Ra khỏi cửa, cô cười nói với A Thích: “Sao đến giờ em mới nhận ra anh xấu như vậy nhỉ? Biết rõ anh trai em thích Hoài Nguyệt như vậy mà còn ép hai người bọn họ ở cùng một nhà trong cảnh tối lửa tắt đèn”.
A Thích nói rất lẫm liệt: “Vậy tại sao em lại nhất định phải kéo người ta lại, không cho người ta về nhà? Được rồi, coi như khi đó quả thật là vì em muốn làm cô ấy tỉnh rượu, nhưng thấy một cơ hội tốt như vậy mà không bắt lấy thì anh còn làm bác sĩ tâm lý được sao? Anh trai em là chính nhân quân tử, Hoài Nguyệt cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Nếu không ý hợp tâm đầu thì ai cũng sẽ không xằng bậy. Còn nếu thật sự tâm đầu ý hợp thì chúng ta làm như vậy cũng xem như làm một chuyện tốt. Chẳng qua là tạo điều kiện khách quan cho họ mà thôi, còn nguyên nhân chủ quan mới có vai trò quyết định đúng không?”
Cơ Quân Dã nói: “Cái tính khí của anh trai em có khác gì Liễu Hạ Huệ đầu thai đâu, anh đừng trông chờ có kỳ tích xảy ra nữa”.
A Thích cười hỏi: “Thế Hoài Nguyệt thì sao?”
Cơ Quân Dã thở dài: “Càng không có hy vọng gì. Uống nhiều rượu như vậy rồi, có khi cô ấy ngủ một mạch đến tận trưa mai cũng không biết chừng. Em yêu cầu không cao, chỉ mong hai người đó có thể chong đèn tâm sự suốt đêm là được. Chỉ mong đừng đến mức nằm mơ cũng mỗi người mơ một kiểu”.
Cơ Quân Đào rửa mặt xong đi ra, thấy Hoài Nguyệt đang ngủ rất say trên sofa, sắc mặt ửng hồng, đôi môi đỏ tươi. Anh đứng bên cạnh nhìn đến mức bần thần, chỉ cảm thấy cô cực kì xinh đẹp.
Lần đầu tiên anh nhìn gương mặt này kỹ càng như vậy. Lúc mới biết thì không để ý, anh là họa sĩ, có gương mặt xinh đẹp nào mà chưa được thấy chứ. Chẳng qua cô chỉ là một phụ nữ hàng xóm trẻ tuổi có ngoại hình tàm tạm, là mẹ của Đậu Đậu, thế thôi. Sau đó, đến lúc thích cô thì anh lại không dám nhìn, vì sợ khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng đó mình lại không cầm lòng được mà để lộ tâm sự trong lòng. Anh chỉ dám vội vã thoáng nhìn rồi chuyển ánh mắt qua chỗ khác như một thiếu niên mới biết yêu. Chỉ có bây giờ, khi cô ngủ rất say, hàng lông mi rất dày và dài đã che khuất đôi mắt làm anh hốt hoảng không thôi kia thì anh mới có thể tự cho phép mình được nhìn thỏa thích như vậy.
Bố anh nói đúng, khuôn mặt Hoài Nguyệt cũng đẹp vẻ cổ điển như mẹ anh, như thơ như từ, dịu dàng đằm thắm. Sống mũi rất thẳng, đôi môi như cánh hoa và những đường nét trên gương mặt, tất cả đều tinh tế đến tuyệt vời. Anh đưa tay gạt một lọn tóc cô ra sau tai, để lộ vầng trán trắng ngần, thở dài, đúng là vô vàn tâm sự mà không có người để chia sẻ. Anh lại thở dài một hơi nữa, kéo rèm cửa sổ lại rồi tắt đèn đi lên tầng.
Lúc Cơ Quân Dã lên tầng lấy chăn cho Hoài Nguyệt, tiện tay cầm cả một cái gối xuống. Sau đó, nhớ ra có lần Hoài Nguyệt nói cổ phụ nữ là nơi dễ để lộ bí mật về tuổi tác nhất, để đề phòng có nếp nhăn ở cổ nên cô chưa bao giờ dùng gối. Vì vậy, Cơ Quân Dã lại tiện tay ném cái gối xuống cầu thang, lúc đi quên nói với Cơ Quân Đào.
Cơ Quân Đào không bật đèn cầu thang vì sợ làm Hoài Nguyệt tỉnh giấc. Anh đã đi lên đi xuống cái cầu thang này nửa năm rồi, nghĩ rằng có mò mẫm cũng sẽ không có vấn đề gì, đâu biết rằng cô em gái cẩu thả của mình lại ném một cái gối to đùng ở giữa cầu thang như vậy. Anh vấp vào cái gối rồi