Disneyland 1972 Love the old s
Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326783

Bình chọn: 8.5.00/10/678 lượt.

gần đây nhất của anh cũng đã là chuyện của rất nhiều năm trước, lâu đến mức anh đã quên mất cách phải thương yêu một người phụ nữ là như thế nào. Anh chỉ có thể ôm chặt Hoài Nguyệt, để mặc làn môi ngọt ngào của cô nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi mình.

Lưỡi cô dịu dàng lách vào, mang theo mùi rượu ngọt ngào, chậm rãi thăm dò từng ngóc ngách rồi cuốn lấy đầu lưỡi anh, mút mát, cuộn tròn, lưu luyến không rời. Cơ Quân Đào cảm thấy toàn thân đều như bốc lửa, ngọn lửa này làm anh đau, làm anh vui vẻ, làm anh vui sướng như phượng hoàng tắm lửa sống lại. Anh càng ôm Hoài Nguyệt chặt hơn, cúi xuống, chủ động hôn lại cô. Lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô. Anh phải nếm hết tất cả sự ngọt ngào của cô, phải cuốn người phụ nữ anh yêu vào trong điệu vũ đắm say này.

Hoài Nguyệt cảm thấy sự nhiệt tình càng ngày càng mãnh liệt của Cơ Quân Đào, cô cũng cảm nhận được khát vọng dâng lên trong lòng mình. Cô luồn tay vào trong áo anh, chạm vào làn da anh, rõ ràng cảm nhận được thân thể Cơ Quân Đào khẽ run lên.

Sự trúc trắc của người đàn ông này làm cô thấy thươngvô hạn. Đàn ông ba mươi lăm tuổi, có bao nhiêu người dù đã có vợ hiền vẫn không biết thoả mãn mà ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, rèn luyện kỹ xảo ngày càng thành thạo trên thân thể hết người phụ nữ này đến ả đàn bà khác? Còn người đàn ông trước mắt này lại ngờ nghệch như một cậu bé chưa biết yêu bao giờ. Cô dịu dàng vuốt ve anh, thân thể anh từ từ khơi dậy ham muốn của cô. Làn da mịn màng, vóc dáng cân đối, rắn rỏi, bắp thịt căng cứng. Cô cảm nhận được sự căng thẳng và hưng phấn của anh. Cô cởi cúc áo, hôn lên ngực anh, từ từ hạ thấp xuống dưới.

Cơ Quân Đào run rẩy ôm ghì đầu cô vào ngực: “Hoài Nguyệt, đừng tốt với anh như vậy, anh sẽ không chịu được”. Giọng anh đã lạc đi, lắp bắp và ấp úng.

Hai tay Hoài Nguyệt vẫn vuốt ve thân thể anh, đôi môi mềm mại vẫn hôn lên ngực, anh cảm thấy mình quả thực sắp không thở được nữa. Anh đã tự hoài nghi chính mình, rốt cuộc ba mươi lăm năm qua anh đã bao giờ thực sự biết đến tình yêu nam nữ. Bờ môi như vậy, bàn tay như vậy, sự vui vẻ đến cực hạn như vậy là thể nghiệm anh chưa bao giờ có.

“Hoài Nguyệt, anh đau quá. Chúng ta lên tầng đi”. Anh ấn cằm lên hõm vai cô, âm thanh vỡ vụn. Anh cảm thấy toàn thân mình đều đang run rẩy dưới sự vuốt ve của người phụ nữ này, niềm hạnh phúc này quả thực làm anh không thể sống nổi.

Hoài Nguyệt biết tại sao anh lại kêu đau. “Không được nhịn, như vậy sẽ càng đau”.

Cô dịu dàng ghé vào tai anh, cởi quần áo anh ra. Sao còn có thể đợi đến lúc lên tầng chứ, anh ấy không sợ đau chết hay sao? Cô yêu thương vuốt ve gương mặt anh, lại một lần nữa hôn lên môi anh, chậm rãi cởi áo mình ra, mềm mại ép lên ngực anh.

Cảm nhận được sự thương yêu của cô, Cơ Quân Đào càng yêu cô hơn, anh ôm chặt cô vào lòng: “Để anh”.

Anh không nỡ để cô làm vậy, cúi xuống hôn lên ngực cô, bàn tay từ từ cởi váy ra.

Trước mặt anh là một tòa thiên nhiên tuyệt đẹp, trắng ngần, mềm mại, eo thon, ngực nở, bụng dưới phẳng lì, đôi chân thon dài.

Cơ Quân Đào có một thoáng hoa mắt và do dự. Cô đẹp như vậy, anh sợ ở đây sẽ khinh nhờn cô, làm cô tủi thân. Cho dù đau đến mức làm anh gần như phát điên nhưng anh vẫn ôm lấy cô: “Hoài Nguyệt, chúng ta lên tầng đi, anh không thể để em ở đây...”

Người đàn ông này chỉ sợ mình tủi thân, Hoài Nguyệt thở dài trong lòng. Cô kiễng chân, thân thể dán chặt vào người anh, bàn tay đưa xuống phía dưới: “Đồ ngốc, đừng cố nhịn”.

Cơ Quân Đào cảm thấy tất cả máu trong người đều dồn về một chỗ, anh lún sâu không thể tự giải thoát được. Dường như anh đã chờ đợi hàng chục năm chỉ vì người này. Đó là bến cảng, đúng vậy, anh như con thuyền đã lênh đênh quá lâu, quá mệt mỏi, nắng tắt trăng lên, đêm mưa ngày nắng, nhưng vẫn chưa bao giờ cảm nhận được sự vui vẻ của cuộc sống. A Thích nói đúng, anh cần một phụ nữ để cứu vớt anh. Đó chính là người phụ nữ này, người phụ nữ dịu dàng dẫn dắt anh đi vào ái tình, làm cho tình yêu của anh cuối cùng cũng có chỗ để thăng hoa. Anh yêu cô rất nhiều, vì yêu cô nên mới cảm thấy hạnh phúc như thế.

Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, Thượng Đế đều không tiếc ban phát cho Adam và Eva cơ hội để cảm nhận sự hấp dẫn và đẹp đẽ của tình yêu.
Hoài Nguyệt tỉnh dậy sớm theo thường lệ, đồng hồ sinh học của cô luôn rất chuẩn, cho dù đêm hôm trước thức trắng, mới chợp mắt được mười phút cũng vẫn tỉnh lại rất đúng giờ. Thậm chí có lúc hôm sau đi công tác sớm, chỉ cần trước khi ngủ thầm nghĩ sáng mai mấy giờ dậy là hôm sau sẽ dậy đúng giờ đó thật. Vì cái đồng hồ sinh học thần kỳ này của cô mà Đặng Duyên Duyên vẫn thường mắng: “Sao phải khổ thế làm gì, đúng là số trời sinh vất vả”.

Mỗi lần bị mắng, cô cũng chỉ cười khổ. Sau khi ly hôn, cái tật xấu đúng giờ lại ngày càng trầm trọng hơn vì không có ai nhắc nhở cô nữa.

Nhưng bây giờ, rõ ràng cô không phải chỉ có một mình. Không cần lật chăn lên cô cũng biết trên người mình không có mảnh vải nào, và mình đang nằm trên chiếc giường xa lạ, bên cạnh có hơi thở của một người đàn ông xa lạ. Hoài Nguyệt nhắm mắt lại không dám mở ra, cảnh tượng buổi tối hôm qua hiện