Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326740

Bình chọn: 10.00/10/674 lượt.

sau. Hoài Nguyệt ngồi ghế cạnh ghế lái, đầu óc càng lúc càng choáng váng, cô không kìm được, đưa tay vỗ vỗ trán để làm mình tỉnh táo hơn, ít nhất cũng phải cầm cự được đến lúc về nhà.

Cơ Quân Đào liếc nhìn cô, nói: “Ngủ một lát đi, nếu không lát nữa càng say. Tối nay em uống ba ly rồi, chưa chắc đã chịu đựng được”.

Nhớ Giang Nam được đặt tên với ý nghĩa “Gió mát làm say lòng du khách”, uống vào rất ngấm, vừa rồi mình thấy cô ấy uống liên tục, chắc bây giờ bắt đầu đau đầu rồi đây.

Hoài Nguyệt nghĩ thầm, thì ra nhất cử nhất động của mình đều bị người ta quan sát hết. Cảm thấy hơi nản lòng, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ gật.

Cơ Quân Đào không quay sang nhìn nhưng khóe môi lại khẽ nở nụ cười.

Vừa rồi anh nghe thấy Hoài Nguyệt gọi Trần Thụy Dương là Giám đốc Trần lúc chào tạm biệt. Nếu như quan hệ của hai người là đột phá thì tất nhiên cô ấy sẽ không xưng hô xa lạ thế. Còn nữa, cô ấy đi nhờ xe mình về cũng không phải hỏi ý kiến anh ta, nếu như Trần Thụy Dương là bạn trai cô ấy thì đã nói chính anh ta sẽ đưa cô ấy về. Xem ra tối nay mình đã tự làm khổ bản thân một cách vô nghĩa. Càng nghĩ tinh thần anh càng tốt hơn. Bình thường trừ khi dạy học, còn lại anh rất ít tiếp xúc với người khác, càng không buồn quan tâm tới những quan hệ xã hội phức tạp đó. Nhưng khi đó là chuyện của Hoài Nguyệt thì anh tự nhiên lại chú ý, suy ngẫm đến tận chân tơ kẽ tóc như bất cứ một người đàn ông đang yêu nào khác.

Xe đã về đến cửa nhà mà Hoài Nguyệt vẫn còn đang ngủ say. Cơ Quân Dã mở cửa xe, sờ trán cô rồi kêu lên: “Chết thật, toàn mồ hôi lạnh, thì ra tửu lượng của cô ấy kém như vậy. A Thích, mau vào nhà ép nước dưa hấu cho cô ấy uống giải rượu, nếu không, ngày mai sẽ đau đầu lắm”. Vừa nói Cơ Quân Dã vừa đánh thức Hoài Nguyệt dậy rồi đỡ cô đi vào nhà mình.

Hoài Nguyệt cố tỉnh táo lại: “Tôi không vào nhà chị đâu, tôi sợ Leshy lắm”.

Nói rồi cô đi về phía nhà mình, cô thấy rất chóng mặt, chỉ muốn tìm chỗ nằm xuống ngủ một giấc.

Cơ Quân Dã vừa giữ cô lại vừa hét lớn: “A Thích, sao chúng ta lại quên Leshy rồi? Leshy không ở đây, nó vẫn ở chỗ anh!”

A Thích nói: “Không sao, còn sớm mà. Mọi người vào nhà cho tỉnh rượu đã. Em cũng không uống nhiều, lát nữa em lái xe về”.

Hoài Nguyệt nói: “Tôi ngủ một giấc là được rồi, không vào nhà làm phiền mọi người nữa. Chúc mọi người ngủ ngon!”

Cơ Quân Dã cười nói: “Còn sớm mà, ngủ gì giờ này mà đã chúc ngủ ngon. Cô như vậy khiến tôi không yên tâm, ban đêm nhỡ có gì không ổn cũng không có ai chăm sóc. Hơn nữa tôi còn có chuyện phải hỏi cô”. Nói rồi cô kéo Hoài Nguyệt vào nhà.

Hoài Nguyệt thầm kêu khổ. Mặc dù khi uống rượu, sắc mặt cô không thay đổi nhiều nhưng cô cũng biết tửu lượng của mình ra sao. Bây giờ cả người cô mềm nhũn không còn chút sức mạnh nào nên đành phải để mặc Cơ Quân Dã lôi vào nhà.

Cơ Quân Dã đặt Hoài Nguyệt xuống sofa rồi vội vắt khăn lau mặt cho cô, sau đó lại ép cô uống nửa cốc nước dưa hấu.

Hoài Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn một chút liền giữ Cơ Quân Dã lại hỏi: “Chị nói mau đi, định hỏi tôi cái gì. Tôi sợ lát nữa đầu óc lại lơ mơ mất”.

Cơ Quân Dã ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ mặt cô hỏi: “Sao lại đến quán bar với Trần Thụy Dương? Anh ta đang theo đuổi cô à?”

Hoài Nguyệt vuốt trán nói: “Hôm nay tôi gặp một chuyện không vui, Giám đốc Trần dẫn tôi đi ra ngoài giải sầu”.

Cơ Quân Dã cân nhắc một chút, cảm thấy vấn đề sau cần làm rõ hơn vấn đề trước nên hỏi tiếp: “Sao anh ta lại biết cô không vui? Cô nói với anh ta à?”

Hoài Nguyệt lắc đầu, cảm thấy đầu nặng vô cùng, thậm chí gần như không thể lắc được: “Anh ấy nhìn thấy tôi ném một quyển sách”.

“Ném sách? Cô?” Cơ Quân Dã giật mình trợn mắt hỏi. Vẻ mặt Cơ Quân Đào và A Thích cũng tỏ ra kinh ngạc, một người phụ nữ dịu dàng như nước vậy mà lại ném sách, chắc hẳn cô ấy phải tức giận đến mức nào?

“Ờ, tôi tức chết đi được”. Hoài Nguyệt lau mắt, cố giữ những giọt nước mắt lại. Vì đã uống rượu, thần kinh buông lỏng quá mức nên sự kiên cường cô luôn cố gắng duy trì đang bắt đầu sụp đổ. Nhớ tới tiếng cười giễu cợt của Viên Thanh trong điện thoại, cô rất muốn ôm ai đó khóc một trận cho thỏa thích.

“Nhanh nói với tôi xem hôm nay ai bắt nạt cô?” Nhìn thấy sự xót thương trong mắt anh trai, Cơ Quân Dã vội kéo Hoài Nguyệt vào trong lòng hỏi.

“Vợ của Lỗ Phong bây giờ”. Hoài Nguyệt nhỏ giọng nói trong lòng Cơ Quân Dã: “Cô ta đã khiến Đậu Đậu của tôi không có nhà, không có bố”.

Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, Cơ Quân Đào và A Thích ngồi đối diện cơ bản nghe không rõ. Cơ Quân Dã cố gắng lắm mới nghe được sơ sơ, cả giận nói: “Cô ta là người thứ ba đã phá cả gia đình cô mà còn dám tới nhà bắt nạt cô à?”

“Không phải tới nhà, cô ta gọi điện thoại”. Hoài Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cô uống rượu cả buổi tối nhưng sự căm giận và tủi thân trong lòng vẫn không có chỗ phát tiết, bây giờ được Cơ Quân Dã ôm vào lòng như vậy lại có một loại cảm giác được dựa dẫm, nhất thời quên mất bên cạnh còn có những người khác.

“Cô thật là vô dụng, một cuộc điện thoại của cô ta đã làm cô tức giận như vậy rồi. Tôi còn tưởng là cô ném quyển sách vào mặt cô ta


Lamborghini Huracán LP 610-4 t