
Tư lên chân mình, vừa hay lúc đó đến phần
quảng cáo, Tạ Anh Tư bực mình đấm xuống ghế sô pha, miệng không ngừng
làu bàu, “Tối thế này rồi mà còn chiếu nhiều quảng cáo thế, chiếu cho ma xem à?”
Chu Minh cẩn thận kiểm tra bên chân bị thương của Anh Tư, cúi đầu và nói thêm vào, “Ma cũng biết tiêu dùng mà.”
Tạ Anh Tư phì cười, sau đó đôi môi khẽ cong lên, dùng bên chân không
bị thương đá Chu Minh một cái, “Này, làm gì mà anh xin nghỉ phép cho em
tới nửa tháng liền? Không phải em đã nói rồi sao? Em là thằn lằn đầu
thai, bốn năm ngày là khỏi rồi. Bị nhốt trong nhà một mình không phải
anh muốn em ngột ngạt tới chết sao? Sau khi Thuần Thuần có bầu, gã họ
Đường đó liền nhốt cô ấy trong nhà, ngay cả phạm nhân cũng còn tự do hơn cô ấy. Như thế càng tốt, em cũng bị thương, hai người chúng em đúng là
Ngưu Lang – Chức Nữ, xưa nay vốn chẳng thể gặp nhau.”
Chu Minh dường như có chút trầm tư liếc cái bụng Tạ Anh Tư, chầm chậm gật đầu, “Nhốt trong nhà? Đây có khi lại là ý kiến hay.”
Tạ Anh Tư ngây người, lại đá Chu Minh một cái, đôi mắt trợn trừng
tròn xoe, “Nhốt trong nhà mà hay hả? Gã họ Đường đó miệng luôn nói vì
muốn tốt cho Thuần Thuần, hại cậu ấy suốt ngày than buồn với em.” Ngồi
bật dậy, cô hoa chân múa tay nói to, “Em thấy cái tên Đường Mục Lâm đó
đúng là thực hiện chủ nghĩa bá quyền, có kiểu đối đãi với phái nữ như
thế sao?”
Chu Minh đợi Anh Tư đem tất cả những bực bội trong lòng nói hết ra,
cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng, “Nếu chủ nghĩa bá quyền có thể thay
đổi được hòa bình thế giới thì anh cũng chẳng ngại gì mà thử xem sao.”
Người phụ nữ vừa rồi còn thét như rồng như hổ bỗng có chút xấu hổ, giọng nói yếu dần,
“Anh… Thế là có ý gì? Thử xem sao?”
Trên ti vi phát tiếng nhạc cao vang sôi động, một trận ác chiến sắp
bắt đầu. Chu Minh nhẹ nhàng cấu bên chân phải không bị thương của Tạ Anh Tư, biểu hiện có vẻ rất nghiêm túc, “Còn hỏi anh là có ý gì? Ý là muốn
giáo huấn em.”
Tạ Anh Tư “ái da” một tiếng, rên rỉ kêu đau, có chút tủi thân, “Này,
hôm nay anh uống nhầm thuốc rồi phải không? Đối xử với hiền thê như thế
sao? Trời xanh ơi, con sai rồi, ngay từ đầu con đã không nên lấy, con
không cưới thì ngày hôm nay đâu bị ngược đãi như thế này. Trời xanh ơi…” Vờ hờn khóc, Tạ Anh Tư thầm tán thưởng kỹ thuật diễn xuất của mình.
Chu Minh cảm thấy tai ngứa ngáy, không thể chấp nhận được thể loại
tần số âm thanh cố tình gào lên như thế này, đôi lông mày nhíu chặt vào
nhau, “Đảm đang? Ý em nói thể loại hiền lành chịu khó mà em lau nhà bị
vấp ngã nên chân bị thương, kiên nhẫn chịu đau đứng lên lau nốt chỗ còn
lại, sau đó lại chịu đau để giặt hết quần áo, cuối cùng mới đi bệnh viện phải không?”
Đôi môi Tạ Anh Tư khẽ run rẩy, nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Chu Minh
trong lòng bắt đầu khua chiêng gõ trống, sau đó lại ưỡn ngực trả lời,
“Đúng thế, sự việc này đã chứng minh một cách đầy đủ nhất, đó là tính
đảm đang của em.” Sau đó, cô chỉ vào mắt cá chân đang sưng như cái bánh
bao, “Nhìn đi, anh nhìn đi, một bằng chứng vững như thép.”
Chu Minh vẫn chẳng có ý phản bác lại, chỉ nở một nụ cười, “Sáng nay
khi đứng trong thang máy của tòa nhà, anh vô tình nghe mấy cô nói
chuyện. Họ nói ở tầng này, không biết cô vợ của tên ngốc nào chạy đua
một trăm mét trong công viên với chú chó nhỏ, kết quả chú chó chạy hết
một trăm mét, còn cô gái đó mới chạy được nửa đường thì bị vấp ngã. Cuối cùng lại là chú chó thông minh hơn, giúp cô gọi một người qua đường nhờ giúp đỡ.” Nhìn đôi má đang bắt đầu ửng hồng lên của Tạ Anh Tư, anh càng buồn cười hơn, “Sau đó anh nghe kỹ, ồ, cái tên chồng ngốc nghếch đó
chẳng phải là anh sao? Em nói xem có đúng không? Vợ yêu?” Tạ Anh Tư ngập ngừng, lại không nói nên lời, chỉ biết chăm chú nhìn Chu Minh, biểu
hiện có chút xấu hổ mà đờ đẫn. Chu Minh bế Anh Tư ngồi trên đầu gối
mình, ánh mắt long lanh không rời bất cứ một biểu hiện nào trên khuôn
mặt cô, tay ấn mạnh vào trán cô, hôn dữ dội, “Cô gái hay chạy nhảy như
em, chưa có bầu mà đã làm người ta không yên tâm như thế, sau này có bầu rồi thì làm sao đây? Nhốt trong nhà chẳng phải sẽ có lợi cho em sao?
Anh chỉ hận là không thể kiếm cái dây, ngày ngày dắt em đi thì mới có
thể yên tâm được.”
Tạ Anh Tư đẩy anh ra, mở to miệng, có chút hoảng sợ: “Dắt em đi? Anh coi em là Trư Đầu hả?”
Chu Minh vuốt nhẹ mái tóc dài ngang vai của Anh Tư cưng chiều: “Trư Đầu còn hiểu chuyện hơn em.”
—HẾT—