
ặp Carlos, vốn dĩ Nhậm Tùy Ý làm phiên dịch nên cũng quen biết với hắn.
Ở chơi được một lúc, nàng mời Long Chiếu Vũ và Carlos đến nhà nàng uống trà tán gẫu. Giữa tiết trời nóng bức, ngồi dưới giàn nho xanh mướt thưởng thức hương vị phô mai Tây Ban Nha và rượu nho trong lành mát lạnh, lại có thêm hai người đàn ông đẹp trai xuất sắc cùng bầu bạn, nàng còn mong ước gì hơn?
Giữa lúc mọi người đang sôi nổi bàn tán xem trong ba cô nàng Julia Robert, Liv Tyler và Catherine Zeta-Zones, cô nào có khuôn miệng rộng quyến rũ nhất và bộ phim có cảnh ‘nóng bỏng’ nhất của họ là phim gì, thì Phương Hữu Lân trông thấy chiếc QQ mà nàng ngày ngày theo dõi từ đằng xa chạy đến dừng lại trước cửa nhà nàng. Người đẹp xuống xe trước, sau đó đi vòng sang bên kia mở cửa đỡ Lý Minh bước ra. Long Chiếu Vũ và Carlos thấy mắt nàng nhìn chằm chặp phía trước thiếu điều muốn phóng lửa thiêu đốt người ta, không hẹn mà gặp đều tự giác im bặt. Đợi người đẹp lái xe đi rồi, Lý Minh mới bước chầm chậm về phía bọn họ. Phương Hữu Lân lại rót thêm cho mình một ít rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Long Chiếu Vũ đứng dậy đỡ Lý Minh, kéo ghế cho anh ngồi, Carlos cũng lịch sự đứng lên chào, duy chỉ Phương Hữu Lân là ngồi tại chỗ lạnh lùng nói: “Em không mời anh.”
Tất cả mọi người đều ngượng ngập, không ai ngồi xuống, Lý Minh cũng đứng yên tại chỗ. Vốn đã gầy đi rất nhiều, giờ lại mặc bộ quần áo giản dị, trông anh lúc này hệt như một cái cây khẳng khiu, bất cứ khi nào cũng có thể đỗ ngã. Anh nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ đến để hỏi bao giờ em đồng ý nói chuyện với anh.”
“Nói chuyện gì?”
“Chuyện chúng ta bắt đầu lại như thế nào, chuyện em muốn hôn lễ tổ chức ra sao.” Anh nói một cách nghiêm túc.
Không biết bởi vì rượu nho hay vì điều gì khác mà gương mặt nàng hồng rực lên như sắp sửa bốc cháy.
Long Chiếu Vũ và Carlos vội vàng muốn cáo từ. Nàng khoát tay, vô tình chạm phải cái ly làm rượu đỏ tươi chảy tràn ra bàn. Nàng đập bàn, gắt gỏng: “Đang uống rượu nói chuyện với bạn bè tự dưng anh lại đến phá đám, hiện tại em không có tâm trạng nói chuyện với anh.”
“Được.” Anh gật gù nói: “Anh sẽ ở đây đợi tới khi nào em muốn nói chuyện.”
“Đây là nhà của em.” Nàng tiếp tục gây hấn.
Anh tức thì lui ra đứng ngoài cửa nhà nàng. Thấy tình hình căng thẳng, Carlos chào hai tiếng ‘bye bye’ rõ to rồi bỏ chạy lấy người. Long Chiếu Vũ ở lại khuyên nàng: “Trời đang nắng chang chang như vậy, cơ thể cậu ấy lại yếu thế kia, em định bỏ mặc cậu ấy thật sao?”
“Xem anh ấy kiên trì được tới bao giờ.” Nàng giận dữ ném vỡ cái ly trên tay.
“Thôi để anh đi gọi cậu ấy vào nhà.”
“Anh đưa anh ấy về nhà luôn đi!”
“Em ngang ngược quá rồi đấy, nha đầu.” Nói xong, Long Chiếu Vũ đi ra ngoài.
Nàng dán mắt trừng trừng vào Lý Minh, Long Chiếu Vũ đến bên thuyết phục thế nào anh cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, đứng im lìm không nhúc nhích như có rễ mọc dưới bàn chân. Nói một lúc vẫn không lung lay được anh, Long Chiếu Vũ hết cách đành trở vào nhà, nhưng ngay giây sau đó Phương Hữu Lân lại lao ra ngoài, anh ta quay người lại, thấy Lý Minh lảo đảo ngã khuỵu xuống đất.
Hai người khiêng Lý Minh vào nhà Phương Hữu Lân, đặt anh nằm trên sofa. Thật ra anh chỉ bị cảm nắng vì thân thể suy yếu, nằm nghỉ một chút là đã tỉnh lại. Long Chiếu Vũ quạt cho anh, Phương Hữu Lân thì xoa dầu lên huyệt thái dương, rót nước đưa đến tận miệng. Thế nhưng người ta chẳng những không cảm kích mà còn mím chặt môi, mặc cho nước chảy hết ra ngoài.
Long Chiếu Vũ thấy không có gì đáng lo ngại nên chỉ lặng lẽ ngồi một bên. Phương Hữu Lân trái lại vô cùng sốt ruột âu lo: “Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”
Mặt anh trắng bạch như tờ giấy, anh yếu ớt nói: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Nàng cuống quýt: “Anh uống nước trước đã.”
“Em nói trước đi.” Anh kiên trì đến cùng.
“Thôi được rồi.” Phương Hữu Lân đầu hàng, đành thôi, nàng vĩnh viễn không bao giờ thắng nổi anh. “Anh uống nước trước đi, ngoan, rồi chúng ta từ từ nói tiếp.”
“Nói chuyện gì?” Anh nhất quyết không buông tha cho nàng.
Nàng cắn răng nói: “Chuyện chúng ta bắt đầu lại như thế nào.”
“Còn gì nữa không?”
Đến mức này thì nàng thật sự không thể nhịn nổi: “Này Lý Minh, anh đừng có mà giậu đổ bìm leo, ngày sinh tháng đẻ còn chưa xem nữa đấy, muốn gì thì cũng phải làm từng bước chứ.”
Anh nhoẻn môi cười, nắm bàn tay đang cầm ly của nàng, ghé miệng vào uống một hơi hết sạch.
Lý Minh nhấn chuông cửa theo thói quen hàng ngày, không ngờ chờ thật lâu
mà vẫn không thấy ai ra mở, rốt cuộc anh đành phải lấy chìa khóa tự mở
cửa vào nhà. Giày dép của nàng vẫn nằm ngổn ngang trên sàn nhà, nhưng
nàng lại chẳng nhảy chân sáo ra đón anh như mọi hôm. Anh thấy kì lạ, gọi lớn: “Phương Hữu Lân.” Không ai trả lời. Anh bỏ cả đổi giày, đi thẳng
vào trong, cuối cùng tìm thấy nàng đang cặm cụi gõ lọc cọc trước máy
tính trong thư phòng. Anh bước đến bên nàng, dịu dàng hỏi: “Đang bận gì
à?”
Đến lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, vừa khéo anh đang cúi
xuống, thế là nàng hôn nhẹ một cái lên môi anh rồi nói: “Em xong ngay
đây, đợi em một phút nữa thôi. Em có nấu canh chim cút với nấm phụ