
nghiệm. Hãy nhớ một điều rằng đối với người kinh doanh nhân đạo
chính là tự sát!”
Anh kiên quyết: “Con sẽ không để yên chuyện này, con sẽ huy
động vốn từ tài khoản cá nhân của con…”
Ba anh lắc đầu. “Con sẽ không thể làm gì nữa cả, ba đã liên
hệ với bên chủ đầu tư của dự án đó, họ sẽ sớm có quyết định hủy thầu với công
ty An Bình. Và ta khuyên con đừng gây thêm rắc rối nữa.”
Trong phút chốc lửa giận bùng lên dữ dội trong anh, nhìn cha
mình bằng ánh mắt cay đắng, tức giận và không cam chịu, Uy gằn giọng: “Ba thật
tàn độc!”
Anh quay mặt đi, đôi mắt nhắm lại đè nén cơn giận, sự chua
chát nhanh chóng nhấn chìm mọi cảm xúc. Vĩnh Uy nghĩ, có lẽ đã đến lúc rồi. Anh
sẽ sang Mỹ học tiếp khóa cao học quản trị kinh doanh ngành địa ốc. “Thôi được!
Ba đã thắng. Con đã quyết định rồi. Sẽ sang Mỹ sớm hơn dự tính.”
Uy quay ngay mình bước đi, khi ra đến cửa anh dừng lại. “Và
ba hãy nhớ một điều là, con thề sẽ không để cho bất cứ ai, nhất là ba, can thiệp
vào quyết định của con một lần nữa. Không ai có quyền áp đặt cuộc sống của con
hết.”
“Tốt! Vậy thì con hãy tự chứng minh điều đó.”<>
Trong quán café hai người thường hẹn gặp, Lệ Na ngồi chờ anh
trong sự mơ màng với những ý nghĩ vẩn vơ, tay khuấy nhẹ ly nước cam, tiếng thìa
chạm ly lách cách nghe thật vui tai.
Gần đây gia đình cô gặp chuyện, Na cứ phải sống trong buồn
bã, rối bời. Người cô lại không khỏe, hay chóng mặt buồn nôn và không thiết ăn
uống. Sự hốc hác lộ dần trên nét mặt. Nghĩ đến việc sắp được nhìn anh cô lại thấy
tinh thần phấn chấn hơn. Đúng vậy, chỉ có ở bên anh ấy mình mới cảm thấy vui vẻ,
ở bên anh tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Cô nhớ anh trong từng hơi
thở, nhớ đến từng mi li nhỏ nhất của mỗi khoảnh khắc… Hình bóng anh ngày càng đậm
nét, khắc sâu trong trái tim.
Vĩnh Uy bước vào quán, anh tiến lại chỗ bàn Na đang ngồi.
Tháo chiếc kính đen gọng vuông, anh ngồi xuống đối diện cô. Ánh mắt Lệ Na nhen
lên sự tươi vui: “Anh!” Cô gọi phục vụ mang đến một cốc Cappuccino đặc, thức uống
quen thuộc đơn giản của anh.<>
“Hic! Anh biết không, gần đây gia đình em gặp chuyện khó
khăn. Em lại không được khỏe nên cảm thấy hơi mệt mỏi. Nhưng được gặp anh thế
này là em vui rồi.”
Uy chỉ ừ hữ cho có lệ, mặc Lệ Na huyên thuyên những lời tha
thiết. Anh đã nhàm tai với những lời nói đó, theo anh thì sự chân thành không
thể tùy tiện ban phát như vậy. Thế nên Uy cứ mặc nhiên chìm đắm trong mạch chuyện
của riêng mình.<>
Một khoảng thời gian trôi qua, Vĩnh Uy đột ngột lên tiếng:
“Tôi sắp sang Mỹ.”
Na ngừng lại những câu chuyện mà cô đang nói dở, nhìn anh
vài giây rồi nói: “À! Em hiểu rồi, anh đi công tác ạ? Khi nào anh về?”
“Tôi không đi công tác, mà là đi học cao học. Có lẽ phải vài
năm gì đó.” Anh nhấp một ngụm café.
“Dạ? Vài năm... ý anh là? Không…” cô bất chợt cảm thấy hoang
mang lo sợ.
“Coi như chúng ta từ biệt ở đây.”
Na đã hoảng loạn thực sự: “Không, không. Em không đồng ý.
Anh không thể đi được.”<>
Vĩnh Uy nhướng mày nhìn Lệ Na, anh thường rất mẫn cảm khi một
mối quan hệ nào đó trở nên dây dưa và khó dứt khoát. Giọng nói đã mang hơi hướm
bực bội:
“Cô có quyền gì mà không đồng ý? Chẳng phải là tôi đã nói
rõ, không có tình yêu và ràng buộc gì cả. Tại sao không để mọi chuyện kết thúc nhẹ
nhàng? Chúng ta đường ai nấy đi. Không ai nợ ai điều gì. Cô nên biết điều như vậy
mới đúng.”
Ngừng một thoáng anh tiếp: “Tôi có thể ra đi mà cô không biết,
nhưng tôi vẫn đến đây và nghe những lời lảm nhảm của cô, đó đã là sự nể mặt quá
lớn rồi. Có hiểu không hả?”
Nước mắt đã ướt đẫm bờ má, Na nắm chặt lấy tay anh. “Nhưng
em rất yêu anh, xin anh đừng rời bỏ em! Em sao có thể sống nổi…”
Vĩnh Uy giật tay ra, xô ghế đứng dậy. Anh cao giọng: “Tôi
ghét nhất kiểu đeo bám trơ trẽn này. Giờ nói xem cô muốn gì?”
“Em không muốn gì cả, chỉ cần anh thôi!” Cô nấc lên trong tiếng
nức nở.
“Vậy thì tôi nói lại một lần nữa, từ giờ phút này tôi và cô,
chúng ta không có bất cứ liên quan gì cả. Đừng để tôi nhìn thấy mặt cô lần nữa.”
Chậm rãi buông từng câu lạnh nhạt và thả lại ánh nhìn chán ghét pha chút mệt mỏi,
rồi anh quay lưng bước đi.
“Đừng… đừng mà!” Na chạy theo anh ra khỏi quán, cô thấy
choáng váng, như người đang say trong một cơn ác mộng mới bắt đầu.
***
Na trở về với bộ dạng thê thảm cùng trái tim tổn thương tan
nát, trong cô giờ đây là sự trống rỗng hoang lạnh vô cùng. Có lẽ chỉ là cơn mơ
thôi, hy vọng chỉ là mơ thôi. Khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp, sẽ không
còn sợ hãi và đau khổ nữa.
Thả rơi chiếc túi xách, cô lao mình lên giường, úp mặt mà
khóc nức nở. Khóc như một đứa trẻ, khóc cho hết những tủi hờn…
Cơn buồn nôn lại bỗng tràn đến, Na bật dậy và lao vào phòng
vệ sinh.
Vú Lan mở cửa vào phòng, thấy tiếng ọe từ phòng vệ sinh bà vội
chạy lại, lo lắng vỗ lên người con bé. “Có sao không hả con? Sao dạo này con bệnh
ghê thế. Mai vú đưa con đi khám bác sĩ.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn vú. “Con muốn mà chẳng nôn được, khó
chịu quá đi…” đang nói dở, cơn buồn nôn lại xông lên, Na lại thốc tháo nôn
khan.
Vú