Pair of Vintage Old School Fru
Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322472

Bình chọn: 7.00/10/247 lượt.

chăm chú nhìn con bé, bà nghĩ lại từ việc nó không muốn

ăn, luôn thấy buồn ngủ, nôn khan... “ Na! Đứng dậy vú hỏi!” Bà kéo tay con bé đứng

dậy.

Cô nhìn vú ra ý hỏi, mặt rầu rĩ đầy mệt mỏi.

“Tháng này con đã đến kỳ chưa? Nói xem lần gần nhất con bị

là khi nào hả?”

“Ưm… con cũng không nhớ, hình như… cũng lâu rồi chưa thấy gì.”

Vú Lan chặn ngực cho khỏi sốc. “Trời ơi! Liệu có phải là…”

Bà nhìn con nhỏ từ đầu đến chân, rồi tập trung điểm nhìn vào bụng nó.

Na cũng đưa mắt theo cái nhìn của vú, cô đưa tay sờ lên bụng

mình. Nỗi sợ hãi, bất ngờ và thật nhiều những xúc cảm lạ lẫm khác xuất hiện và

bủa vây khiến cô thấy thân tâm như chơi vơi giữa một rừng mây bồng bềnh, hỗn

mang. Chất đầy những u mê và rối rắm…

**

Cầm tờ giấy khám trên tay Na lặng đi nhìn vào dòng chữ xác

nhận mình có thai. Cô thực sự bất ngờ đến không thở nổi, điều này thật kì lạ.

Trong bụng mình đã có em bé ư? Một sinh linh đang tồn tại bên trong mình sao?

Na chưa khi nào có một khái niệm rõ ràng về việc có con. Rằng cô đã làm mẹ. “Mẹ”,

cái thanh âm ấy đối với cô sao mà xa xôi, sao mà lạ tai. Lệ Na cứ run rẩy mãi với

ý nghĩ không biết phải làm sao. Chỉ có một điều cô chắc chắn, đó là phải cho

anh ấy biết. Một tia hy vọng lóe lên, nếu anh ấy biết mình mang thai đứa con của

anh ấy, anh sẽ không thể ra đi nữa.

Với hy vọng quay cuồng trong tâm trí đó, Na lao đi tìm anh khắp

nơi, tất cả những nơi chốn êm đềm khi cô và anh bên nhau. Nhưng không thấy hình

bóng người đàn ông cô yêu đâu cả. Không cách nào gặp gỡ hay liên lạc. Giờ cô chỉ

còn có thể tìm đến công ty của anh thôi, giờ này có lẽ anh đang ở đó. Cô biết

như vậy thật liều lĩnh, anh sẽ rất giận nhưng cô có lý do chính đáng của mình.

Đứng trước lối vào văn phòng giám đốc, Lệ Na giằng co với cô

thư ký. Cô ta nhất định không để cô vào.

“Giám đốc không gặp cô, nếu cô còn ngang bướng tôi sẽ gọi bảo

vệ đấy.”

“Tránh ra ngay! Đừng có để tôi điên lên.” Đôi mắt Na quắc

lên giận dữ, cô gạt cô thư ký ra. Lao đến mở cánh cửa phòng làm việc của anh.

Vĩnh Uy trong bộ vest trang trọng ở công ty trông càng trở

nên lịch lãm, đang sắp xếp lại những giấy tờ để bàn giao lại công việc, đêm nay

anh sẽ bay. Anh nhìn cô một cách lạnh lùng, cô ta thật lì lợm. Anh nói với cô

thư ký: “Cô cứ ra đi!”

“Dạ!” Cô thư ký bước ra. Thầm cảm thán, mấy chuyện tình ái

kiểu này cô không thấy lạ. Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một cô gái dám đến

tận đây.

Khi nhìn thấy anh mọi giận dỗi, bực bội trong Na tan biến hết,

trước mặt anh cô như không còn là chính mình.

“Em xin lỗi vì đã quấy rầy anh! Em thực sự cần phải gặp

anh.”

“Chẳng phải tôi đã nói là chấm dứt hoàn toàn rồi sao? Hay

tôi còn thiếu nợ cô thứ gì?”

Lệ Na tiến lại gần. “Không đâu anh. Em… em đã… có rồi!” Bàn

tay khẽ khàng đặt lên bụng. Đôi môi run run mãi mới có thể cất lên câu nói nhẹ

mà váng động tận tâm can:

“Em có mang rồi!” Bởi lẫn trong đó là bao nỗi niềm, một chút

lỡ làng, một chút sợ sệt và cũng có cả những hy vọng.

Im lặng trong một khoảnh khắc rồi anh bật cười: “Ha ha! Phải

rồi, tôi quên mất. Còn thiếu trò này nữa.”

Cô lắc mạnh đầu, nước mắt lưng tròng. “Em nói thật đấy, anh

nhất định phải tin, em có bằng chứng. Anh không thể rời bỏ em được.”

Vĩnh Uy đến bên cửa sổ, anh quay mặt nhìn ánh chiều tà rực rỡ

ngoài kia. Vầng dương đỏ ối nhuộm lên thân hình cao lớn của anh một màu vàng sậm,

lạnh lùng đến ám ảnh. “Nếu như là thật đi nữa tôi cũng không tin nó là của tôi.

Nói xem cô cần bao nhiêu?”

Na bước đến sau lưng anh, gào lên: “Không! Nó là con anh mà.

Em không cần gì hết, chỉ cần anh thôi!” Sao anh cứ mãi không hiểu rằng cô yêu

anh đến thế nào. Cô cần anh biết bao.

“Tôi không yêu cô, loại con gái trơ trẽn tùy tiện và lại còn

không hiểu chuyện như cô không phải đối tượng của tôi.”

Đôi vai gầy của Lệ Na rung lên thổn thức. “Em rất thật lòng

với anh. Van anh, đừng đối xử với em như vậy. Anh muốn gì em cũng chịu, chỉ cần

anh đừng đi, đừng rời bỏ em!”

Thân hình tiều tụy quỳ sụp xuống, đôi tay nắm chặt lấy gấu

quần anh ta, mặt cúi gằm nức nở, nước mắt nhòe nhoẹt, từng giọt tuôn đầm đìa.

“Xin anh… xin anh!”

Vĩnh Uy vẫn lặng thinh trong sự kiên quyết đến tàn nhẫn, anh

không ngoái lại đến một lần nhìn cái thân hình yếu đuối kia.

Tưởng như, cứ quỳ gối cứ van xin, cứ gạt bỏ hết lòng tự trọng

và thể diện thì có thể lay chuyển được trái tim người ta. Nhưng không, điều đó

chỉ càng làm dày thêm sự khinh miệt và ghét bỏ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên lẫn trong tiếng khóc sụt

sùi của Na và khung cảnh ảm đạm càng làm tăng thêm phần thê thiết.

Mặc kệ tiếng chuông, giờ này cô không muốn nghe hay làm bất

cứ việc gì khiến mình xao lãng cả, cô cần phải tĩnh trí để giữ người đàn ông

này lại. Nếu anh ấy đi cô sẽ mất anh mãi mãi. Không! Cô sợ hãi khi nghĩ tới điều

đó.

“Nếu còn không đi, đừng trách tôi không khách sáo.” Giọng

nói của anh nghe lạnh băng không chút xót thương.

Chuông vẫn kêu réo rắt liên hồi như thúc giục, như kêu gọi.

Na lần tìm điện thoại trong túi, đôi tay run rẩy mãi mới có thể ấn phím trả lời.