
óng em. Này đây phòng tập rạng
nắng, nơi lần đầu tiên em nói muốn đi cùng anh đến hết con đường anh đi, khi ấy
em vẫn còn là một cô bé con xốc nổi, chỉ biết sống hết mình với mê say.
Đây đầm nước yên bình nơi lần đầu tiên chúng ta thực sự thuộc
về nhau, giờ không em sao buồn hiu buồn hắt.
Kia quán bánh nơi anh và em gặp lại nhau sau nhiều năm xa
cách, em đã thực sự thay đổi, trở nên một cô gái đa sầu và lặng lẽ... cũng vì
anh.
Vọng lâu nơi em trải lòng nỗi nhớ và chờ đợi với anh...
Những bước chân vô định cứ dẫn lối anh dạo khắp mọi chốn, mà
nơi đâu cũng thấy hình bóng em dù ít dù nhiều.<>
Sáng. Trưa. Chiều. Tối. Mỗi nơi góp nhặt một chút ký ức nuôi
sống trái tim đơn côi của kẻ lang thang. Phải, thấy mình giống như một kẻ lang
thang vô gia cư không có nơi dừng chân.
Quay lưng lại những mảng sáng tưng bừng ngoài cửa sổ, Na chỉ
chong mắt dõi nhìn bên ngoài phòng bệnh nơi cánh cửa đã được mở rộng hết cỡ. Khắc
khoải, khắc khoải trong tích tắc một. Mỗi tiếng chân từ xa vọng lại khi có người
qua lại hành lang cũng khiến tim loạn nhịp. Nỗi căng thẳng choán đầy khiến cô
quên cả cơn mệt mỏi thường nhật. Tâm trí căng lên chờ đợi, chờ đợi. Nhưng, thời
gian cứ lả lướt vội qua mà bóng ai kia vẫn chẳng hiện diện nơi con mắt đang mòn
mỏi.
Cốc Brandy sóng sánh cứ vơi lại đầy, hết cốc này đến cốc
khác. Vĩnh Uy thả trôi thứ hương vị chua chua, nồng nồng của trái cây mà lại ngấm
rất nặng, rất sâu vào cơ thể, chảy qua cuống họng thấm vào thanh quản nóng bừng
rồi lại đê mê lan tỏa khắp tim, phổi...<>
Cái vũ trường này hôm nay có vẻ vắng, chẳng thấy sự ồn ào chộn
rộn như thường khi nữa. Đây cũng chính là nơi lần đầu tiên cô và anh nói lời đầu
môi với nhau. Càng hoài niệm càng nhớ sâu thêm, càng thấy anh và cô có quá nhiều
kỷ niệm.
Duy Khang bước xuống từ chiếc cầu thang uốn lượn cao ngất,
anh nhìn quanh và thấy bạn mình kia rồi, cậu ta ngồi trước quầy bar cạn rượu một
mình. Anh lao nhanh đến, chạm tay lên vai bạn kéo lại.<>
“Vĩnh Uy...”
Uy quay nhìn. “Là cậu à?”
“Cậu làm cái gì ở đây hả?” Duy Khang gằn giọng, khuôn mặt
nóng bừng, cả ngày nay anh đã lao đi tìm kiếm cậu ta khắp nơi.
“Ngồi xuống đi! cậu. Tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
Uy hất hàm sang chiếc ghế bên.
Duy Khang tức giận túm lấy ngực áo Vĩnh Uy, anh hét lên giận
dữ: “Tôi hỏi cậu làm gì ở đây hả? Trong khi cô ấy đang bệnh nằm đó?”
“Tôi không thể gặp cô ấy được!” Uy đờ đẫn nói.
“Đồ điên! Nghe này cậu chỉ hiểu lầm thôi. Giờ tôi đối với cô
ấy chỉ như đối với một người em gái.”
“Không phải vì vậy. Tôi thực sự muốn nhờ cậu chăm sóc cho cô
ấy. Na sẽ có một cuộc sống hạnh phúc ở bên cậu. Nói cho tôi biết cậu vẫn yêu cô
ấy đúng không? Cậu sẽ không ngại ngần gì mà yêu thương cô ấy suốt đời đúng
không?”
Duy Khang nghiến răng lại, đôi tay vẫn túm chặt áo Uy, các
khớp xương cứng lại kêu răng rắc. Rồi anh vung tay giáng thẳng một cú đấm thật
lực vào quai hàm thằng bạn.
Vĩnh Uy ngã chúi người xuống đất, máu rỉ ra từ khóe mép. Người
người quay lại nhìn, bối rối, ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Duy Khang túm lấy cổ áo Vĩnh Uy lôi dậy: “Nhưng cô ấy… đang
chết dần chết mòn vì mày đấy. Thằng khốn!”
**
Tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng mỗi lúc một dày nặng. Bức bối. Ngạt
thở. Nghiến nát trái tim em rồi. Đôi mắt mở nhòa trống rỗng nhưng vẫn chong
chong nhìn về phía cửa.
Mỹ Hà lo cho sức khỏe của bạn liền năn nỉ: “Nghỉ một tí đi
mà, mình xin cậu đấy. Chớp mắt một tí thôi, nếu anh ấy đến mình sẽ đánh thức cậu
dậy, được không? Ngồi suốt cả một ngày rồi. Muộn lắm rồi đấy… Đang bệnh thế
này…”
Mặc những lời ca thán của bạn, mặc cái thân hình còm cõi
đang suy kiệt, Na vẫn muốn gắng gượng đợi anh. Đợi anh cho đến khi cô không thể
đợi được nữa. Dù trong cô đã hoàn toàn chết khô rồi. Như một kẻ vô tri vô giác
từ trong ra ngoài.
“Có phải là anh ấy không muốn gặp tớ nữa?”<>
Mỹ Hà thương cảm nhìn bạn, không biết nói sao. “Ưm… không phải
thế đâu…”
Sau những đằng đẵng vô tận, cuối cùng anh cũng xuất hiện. Về
bên cô. Hình dáng thân quen của anh đã hiện hữu nơi đây. Thật mà như ảo. Có thật
là anh đứng kia không, người mà cô đã ngóng trông đến tan nát cõi lòng giờ đã
thực sự trở về... Na chẳng dám tin nhưng đúng là anh với đôi mắt lạnh thăm thẳm,
cằm lún phún râu nhọn hơn khi gương mặt sắc nét đã gầy đi và hơi tái. Mái tóc
dày quyến rũ được hớt gọn gàng. Khóe môi còn ri rỉ máu.
Anh đứng lặng nhìn cô, găm chặt trong mình dáng hình ngày
đêm mong nhớ giờ gầy nhỏ ốm yếu ngồi kia, cảm xúc hòa lẫn cùng không gian đặc
quánh chao đảo.
Phải! Giống như ngày đó khi anh đi tìm cô. Họ tìm lại được
nhau. Sự sống xung quanh dường như không tồn tại, chỉ anh và cô quay cuồng
trong mênh mông vô tận.
Thế nhưng Lệ Na không thể nhìn anh thêm được nữa khi ánh mắt
cô chạm phải đôi tay trống trơn của anh. Quay mình để che giấu nỗi đau đớn và sợ
hãi đang hiển hiện.
Chưng hửng. Đôi tim cùng rơi rớt phân nửa. Vĩnh Uy khẽ hắng
giọng rồi lấy lại vẻ trầm ngâm vốn có khi trông biểu hiện của cô, anh nhìn cô
bình lặng rồi chậm rãi tiến lại.
Càn