
ệng để Duy
Khang đút cho từng thìa cháo một, chỉ như một cái máy vô tri nuốt trôi bất cứ
thứ gì còn tâm trí vẫn lang thang đâu đó.
“Ngoan lắm. Hừ, nhỏ Mỹ Hà chạy đâu không biết. Anh mà không
vào chắc cháo nguội ngắt hết, lại không ăn được nữa.”
Chỉ mình Duy Khang nói còn Na chỉ biết ăn, ăn và ăn. Từng
chút một, bát cháo sánh đặc thơm lừng vơi dần. Vừa bón cho Na anh vừa nói mấy
câu chuyện vô thưởng vô phạt để cho cô vui.
Bên ngoài Vĩnh Uy đứng lặng nhìn vào qua khe cửa he hé. Anh
cũng chẳng hiểu cảm xúc của mình giờ sao nữa. Thấy hận bản thân, lẽ ra người ở
bên chăm sóc em lúc này phải là mình vậy mà anh chẳng làm được gì cho em hết chỉ
khiến em phải chịu đau buồn. Phân vân, lúc này chỉ biết phân vân, vừa muốn bước
vào, ôm chặt lấy em để xoa dịu nỗi nhung nhớ đến cồn cào lại vừa không muốn làm
kinh động đến em. Biết đâu cậu ấy sẽ đem lại cho em sự bình yên. Duy Khang vẫn
quan tâm em như vậy, nhất định sẽ xóa nhòa mọi vết thương trong em…
Thở dài, Uy buông tay khỏi tay nắm cửa.
Na đang im lìm bỗng bật tiếng kêu rồi òa khóc nức nở, khóc tấm
tức không thể kìm nén. Bởi cô bỗng cảm nhận được nỗi sợ hãi dâng lên thật khó tả.
Đau lòng, rất rất đau lòng.
Duy Khang buông tô cháo đặt xuống chiếc bàn đầu giường. Anh
hốt hoảng khi thấy cô bỗng nhiên như vậy: “Đừng khóc. Xin lỗi! Anh nói gì không
phải đúng không?” Anh đưa tay lau vội những giọt nước mắt cho Na.
Cô càng khóc dữ hơn, nước mắt ào ạt như mưa. Duy Khang nhẹ
ôm lấy cô vỗ về: “Đừng khóc! Xin em đấy. Cứ thế này em sẽ kiệt sức mà ốm thêm mất!”
Na dựa lên vai anh mà khóc, khóc thỏa thuê không kìm giữ.
Vĩnh Uy lùi dần lùi dần cách xa khỏi cửa phòng, khuất dần
bóng dáng nhỏ nhoi yếu ớt của em. Anh quay lưng bỏ đi…
Bình minh rực sáng xua tan cõi đêm tối tăm mơ màng, không
khí tràn ngập vẻ tươi mới. Từng phân tử sức sống như chắt lọc sự tinh khiết
trong trẻo nhất. Cuộc sống vui vẻ hoan ca cùng thiên nhiên mà sao Na thấy lòng
mình cứ thắt lại không thôi.
Một góc trời màu xanh trong vắt, vài chạc cây đu đưa rì rào
có lẽ còn đẫm hơi sương, những mái nhà nhọn xa xa... tất cả đóng vuông trong
khung cửa sổ như một bức tranh sống động nhất.
Buồn bã nhìn cuộc sống chuyển mình ngoài kia, Na cũng ước
sao có thể vươn mình dậy hứng trọn mọi niềm hân hoan tưng bừng của cuộc sống tuổi
trẻ. Cô mong mình mạnh mẽ, tràn trề nhiệt huyết chứ không yếu đuối, thảm thương
như thế này. Muốn được ôm ấp và chăm bẵm cho con trai yêu dấu. Tội nghiệp thằng
bé đã phải chịu chia ly với cả cha lẫn mẹ.
Nhưng thân xác này không theo ý muốn khi mà cơn đau ngày một
thấm nhuần và lan rộng, cô thấy sợ hãi, thấy mình như hụt hơi, thấy chơi vơi,
thấy rã tan từng phút từng phút một. Chẳng biết phải làm sao đây.
Ông Thụy bước vào trong lúc Lệ Na đang miên man trong những
dòng suy tưởng. Mỹ Hà cũng bước ra từ phòng vệ sinh. Cùng lúc Duy Khang ghé qua
xem cô thế nào.
Khẽ chào ông Thụy rồi Na thở dài chán nản ngoảnh nhìn những
vệt nắng sớm đương nhảy múa ngoài kia. Mọi người thật khéo rủ nhau, không biết
là cô rất muốn yên tĩnh sao.
“Con đã khá hơn chút nào chưa?”<>
“Con thấy đỡ hơn nhiều rồi ạ!” Thật ra cô nói để cho ông yên
tâm, đêm rồi cô lại vật vã trong cơn ho dữ đến đứt hơi kiệt sức.
Ông Thụy nhìn quanh rồi hỏi: “Vĩnh Uy đâu?”
Cái tên vang lên từ miệng ông gây nên một cơn dư chấn ào ạt
lan mạnh xung quanh. Trong đó có một con tim rúng động hơn cả. Như thể sóng xô,
khuấy đảo, bóp nghẹt! Na quay nhìn ông Thụy bằng đôi mắt thất thần không hiểu.
Mỹ Hà nhanh miệng hỏi thay ý nghĩ trong lòng bạn: “Ủa là sao
bác? Anh ấy về rồi á?” Cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn ông Thụy.
“Sập tối qua bác về mới biết. Nghe bác nói Na bệnh nó vội đến
đây ngay. Tại sao…?”
“Á thôi đúng rồi tối qua lúc cháu quay lại, ngang qua khu vườn
hoa thấy một người hơi hơi giống Vĩnh Uy đi lối hành lang phía bên, không nhìn
rõ nên cháu tưởng mình trông lầm. Anh ấy mặc sơ mi đen phải không bác?”
“Phải!”
Một ý thức lóe lên trong đầu kết hợp với thông tin trùng khớp
vừa nhận được, Duy Khang hiểu. Anh liếc nhìn về phía Lệ Na, cô ấy đang run rẩy,
màu môi bợt hơn, nắm tay túm chặt lớp ga trải giường.
Duy Khang rút điện thoai gọi cho bạn nhưng không có người
thưa máy, hồi sau biết không thể liên lạc được anh quay sang Lệ Na nói giọng
kiên quyết đầy chân thành: “Em đừng lo. Anh sẽ mang cậu ta về cho em!”
Nói rồi anh quay đi ngay, đi tìm bạn... ở bất cứ đâu mà anh
có thể tìm được.
***
Một đêm trắng không ngủ ngồi canh giấc cho con trai bé bỏng.
Nhưng tuyệt nhiên sẽ không để thằng bé thấy sự hiện diện của của anh nữa.
Không, nó sẽ không thể xa anh mất. Cả Lệ Na cũng vậy, hai mẹ con sẽ có một cuộc
sống tốt đẹp nếu anh không lại một lần nữa khuấy đảo cuộc đời họ.
Vậy nên giờ này Uy đành một mình lang thang cô đơn trên những
cung đường ngập nắng, ôn lại những kỷ niệm xưa cũ. Mùi nắng tinh khôi quyện với
vị lá cây còn hơi ấm cứ vương vấn khiến tâm tư hiu hiu, ngầy ngật. Chẳng rõ giấc
ngủ gần nhất đưa anh chìm sâu vào quên lãng là từ khi nào nữa.
Sao đâu đâu cũng ngập tràn hình b