Ép Gả Vợ Hiền

Ép Gả Vợ Hiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325214

Bình chọn: 8.00/10/521 lượt.

ngẩng đầu chăm chú nhìn Hứa Lương Thần, môi mỏng khẽ cong lên lắc đầu cười khổ, nhưng không tiến lên, chỉ lặng lẽ thở dài: “Lương Thần, em. . . . . . Trách anh sao?”

Nghe anh hỏi vậy, trong lòng Hứa Lương Thần cực kỳ mất tự nhiên, vừa đi theo Đoàn Dịch Kiệt ra ngoài vừa cố ý nói lảng sang chuyện khác: “. . . . . . Vừa rồi anh nói quyền hoa tiêu, nghĩ là sao?”

Đoàn Dịch Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng cùng vẻ mặt quật cường của cô, không thể không bó tay lắc đầu cười, miệng lại bắt đầu trả lời vấn đề của cô: “Thu hồi chủ quyền, trọng chấn quốc gia, là chuyện quân chính phủ và những người có kiến thức đều muốn làm. Phần lớn mọi người chỉ biết đến quyền tự chủ thuế xuất nhập khẩu, quyền phán quyết lãnh sự, quyền hoa tiêu lại rất ít người biết.”

Hoa tiêu, dẫn thuyền hay hoa tiêu hằng hải, Hứa Lương Thần gật đầu tỏ vẻ cô đã hiểu. Hai người ngồi vào ô tô, Đoàn Dịch Kiệt nói tiếp: “Bến cảng đường thủy lưu thông tàu thuyền là lá chắn tự nhiên của một quốc gia, có quan hệ chặt chẽ với quốc phòng. Một vài nước châu Âu và Nhật Bản đều chỉ dùng công dân nước họ đảm nhiệm nhiệm vụ hoa tiêu trong vùng biển quốc gia, cũng cưỡng chế yêu cầu thuyền nước ngoài ra vào dùng hoa tiêu trong nước.”

“Trên ý nghĩa mà nói, quyền hoa tiêu là một dấu hiệu của chủ quyền quốc gia.” Hứa Lương Thần tiếp lời: ” Tình huống của chúng ta trên phương diện này thế nào ?”

“Từ khi nhà Thanh sụp đổ tới nay, nước ta bị bắt gia nhập cạnh tranh thế giới, chủ quyền bị hao tổn nghiêm trọng, cũng đánh mất quyền hoa tiêu vào tay người nước ngoài.” Đoàn Dịch Kiệt nhíu chặt mày kiếm: “Sau hiệp ước ‘Điều lệ Trung Anh năm cửa thông thương’ đã ngầm có ý quy định, thuyền nước ngoài ra vào bến cảng Trung Quốc có quyền tự do thuê dùng hoa tiêu; ai cũng có thể xin làm hoa tiêu tại Trung Quốc; quyền hoa tiêu vào tay lãnh sự ngoại quốc. Ở Yến Châu…” Anh nhìn Hứa Lương Thần, giọng nói trầm thấp mà thong thả: “Từ những năm bảy mươi của thế kỷ mười chín, nơi này không có bất kỳ người Trung Quốc nào làm hoa tiêu; không chỉ có ở cảng Yến Châu, cửa cảng thông thương vùng duyên hải khác cũng thế.”

Đánh mất quyền hoa tiêu, không chỉ xâm hại lợi ích người hoa tiêu và ngành vận tải biển mà còn uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn quốc phòng. Ví dụ điển hình là chiến tranh Trung – Pháp 1884, hoa tiêu người Anh – Thomas dẫn dắt quân hạm nước Pháp tiến quân thần tốc vào Mân Giang [1'>, tham gia hải chiến Mã Vĩ [2'> Trung – Pháp, cuối cùng thủy quân Phúc Kiến bị diệt toàn quân. Dù vậy chính phủ cũng đành bó tay trước hành vì hoa tiêu ngoại quốc giúp địch này.

[1'> Mân Giang: tên sông, ở tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.

[2'> Mã Vĩ: một huyện của thành phố Phúc Châu, Phúc Kiến.

“Càng nghiêm trọng hơn là phần lớn dân chúng và quan viên chính phủ cũng không hiểu ý nghĩa của thủy quyền. Rất nhiều người thậm chí hoàn toàn không biết hoa tiêu là cái gì, chứ đừng nói đến chuyện liên hệ nó đến chủ quyền quốc gia, an ninh quốc phòng.” Đoàn Dịch Kiệt lo lắng nói.

“Chính phủ lập tức lợi dụng báo chí và truyền thông, cho dân chúng hiểu được quyền lợi, hô hào xã hội hãy hành động, ủng hộ luật chỉnh sửa của chính phủ, từng bước thu hồi chủ quyền quốc gia bao gồm cả quyền hoa tiêu.” Hứa Lương Thần nhìn anh một cái, khẽ nói.

Tâm tình cô có chút trầm trọng, đề tài trọng đại như vậy, mà những người làm tin tức bao gồm cả cô trước kia nhưng lại chưa từng chú ý tới. Nước chảy đá mòn, nếu có người chú ý từ mấy năm trước nói không chừng tình hình hiện tại sẽ không đến nỗi như bây giờ.

“Ừ.” Anh tán thưởng nhìn cô một cái, không hổ là người trong giới tin tức, cảm giác của Lương Thần ở phương diện này vô cùng sâu sắc: “Anh đã trình lên chính phủ, xin ý kiến bộ phận giao thông, hải quân liên hợp uỷ ban hải giới trong thành cùng cục hải đạo trắc lượng, bắt đầu nghiên cứu cách thu hồi quyền hoa tiêu, tin rằng sẽ nhanh chóng có hồi âm.”

Hai người nói xong, xe cũng ngừng lại. Hứa Lương Thần ngẩng đầu, mấy chữ hội sở nước Mĩ thật to không nhừng nhấp nháy.

Hai người xuống xe, phó quan sớm chờ ở trước cửa nhanh chóng bước tới chào đón: “Quân Đoàn Trưởng, khách đã đến, phó quan La đang tiếp đón.”

Đoàn Dịch Kiệt gật đầu, dẫn Lương Thần nhanh chóng từ cửa bí mật bên cạnh lên tầng. Vừa đi Đoàn Dịch Kiệt vừa thấp giọng nói: “Khách là công ty Morgan, công ty Khôn Lạc và người của ngân hàng Hoa Kì.”

Trong lòng Hứa Lương Thần khẽ động, đây là đại biểu quan trọng tạo thành tập đoàn tài chính Mĩ chủ, xem ra Đoàn Dịch Kiệt cũng biết cách hội đàm các phương, muốn tiêu diệt từng bộ phận một.

“Đây là đề nghị em nói cho bộ trưởng Vương tổng mà.” Đoàn Dịch Kiệt quay đầu mỉm cười, Hứa Lương Thần không hé răng.

Căn cứ vào hiểu biết và thái độ của người Mĩ tại đàm phán, Hứa Lương Thần cảm thấy người Mĩ thể là một cơ hội, cho nên mới nói ý tưởng này với bộ trưởng Vương. Không ngờ ý tưởng này nhanh chóng được thực hiện, mà còn do Đoàn Dịch Kiệt làm.

Phó quan bước nhanh đi lên phía trước, đẩy cửa lớn của một căn phòng trang nhã. Mấy người đang ngồi bên bàn trà tán g


The Soda Pop