XtGem Forum catalog
Ép Gả Vợ Hiền

Ép Gả Vợ Hiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324142

Bình chọn: 7.5.00/10/414 lượt.

t khó hiểu có chút không cho là đúng, Thiếu soái không phải quá cẩn thận chặt chẽ chứ, thắt lưng Hứa tiểu thư còn chưa khỏi, thái độ cũng có đã mềm hoá, tội gì làm điều thừa như vậy?

Bởi vì Hứa Lương Thần vẫn nói thắt lưng đau, cho nên bệnh viện mời bác sĩ nổi tiếng người Mỹ là Carl từ phòng khám Yến Châu tới hội chẩn. Hội chẩn kết thúc, Carl tiêm cho Hứa Lương Thần, vừa dùng tiếng Anh nói chuyện về tình huống của cô.

Bởi vì còn có hai bác sĩ của bệnh viện ở đây, Bành Minh Hà không chú ý, Hứa Lương Thần lại cẩn thận phát hiện, trong những câu Anh Trung hỗn loạn của Carl có hai câu tiếng Pháp. Cô nghe hiểu được không khỏi tim đập gia tốc, vội giả vờ bình tĩnh lấp liếm.

Sau khi Carl đến đây, tình huống của Hứa Lương Thần có điểm cải thiện, vì thế ngày hôm sau sau khi tiêm trị liệu một lần.

Ngày kế, lúc Carl đi vào đã là chạng vạng, Đoàn Dịch Kiệt vừa mới rời đi, Hứa Lương Thần được Bành Minh Hà đưa tản bộ trong vườn hoa. Carl tóc hoa râm cười đi đến, tiếp nhận xe lăn từ trong tay Bành Minh Hà: “Catherine, hôm nay cảm thấy thế nào? Trung Quốc có câu ‘Tịch dương vô hạn hảo’, cô đang thưởng thức ánh chiều tà sao?”

Hứa Lương Thần lễ phép chào hỏi Carl: “Bác sĩ Carl, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn ông, cùng nhau ngồi đi.”

Tiếp theo quay đầu cười với Bành Minh Hà: “Thư ký Bành, làm phiền cô mang ấm trà đến, tôi muốn nói chuyện với bác sĩ Carl.”

Nơi này là khu vườn hoa khách quý, người đi lại không nhiều lắm, cũng không có y tá ở bên cạnh, nếu mình đi rồi…… Bành Minh Hà nghĩ đến nghĩ đi, vừa rồi thái độ của Hứa tiểu thư đối với đại thiếu ôn hòa hơn trước kia không ít. Người sĩ quan La an bài hẳn là ở ngay gần đây, không có gì sai lầm, vì thế cười đáp ứng, xoay người gọi người lấy trà bánh.

Dẫn người lấy trà bánh trở về, nhìn vườn hoa trống rỗng, chén trà trong tay Bành Minh Hà “Loảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất! Trong lòng Bành Minh Hà bối rối kinh sợ, vội vàng chạy tới gọi điện thoại.

Dưới sự dẫn dắt của Carl Hứa Lương Thần vội vã lặng lẽ xuyên qua bụi hoa. Ở nơi hẻo lánh Carl lấy áo blouse trắng, mũ và khẩu trang từ trong hòm thuốc đưa cho Hứa Lương Thần mặc. Hai người đường đường chính chính vội vàng đi ra ngoài, lên xe.

Chạng vạng, mặt trời dần thu lại ánh chiều cuối cùng, đèn đường còn chưa bật, người trên đường đi lại vội vã. Xe ra khỏi bệnh viện, xuyên phố qua hẻm, nhanh chóng ra khỏi thành phố.

“Carl tiên sinh, làm như vậy, ông có gặp nguy hiểm hay không?”

Hứa Lương Thần có chút lo lắng, thấp giọng hỏi.

“Catherine, tôi là công dân nước Mỹ, Phủ Đại Soái sẽ không làm gì được tôi đâu, cô yên tâm.”

Carl cười: “David là bạn của tôi, người Trung Quốc nói vì bạn không tiếc cả mạng sống, không phải sao?”

Ông cầm tay lái, ánh mắt nhìn chằm chằm đường nhỏ phủ đầy ánh chiều tà trước mặt.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Hứa Lương Thần nhìn phong cảnh xa lạ hai bên đường nhẹ nhàng hỏi.

“Thành đông, tôi có người bạn thích ra biển, cậu ấy có một du thuyền loại nhỏ, David ở đó chờ cô. Cậu ấy sẽ đưa hai người lên tàu biển chở khách, tám giờ tối nay xuất phát sang Mỹ.”

Nhìn đồng hồ trên xe đã là bảy giờ, Hứa Lương Thần gật đầu, suy nghĩ trong đầu có chút hỗn loạn. Vừa trở lại Yến Châu hơn hai tháng, không thể ngờ lại hốt hoảng rời đi dưới tình huống này. Cô kìm nén cảm xúc phức tạp giữa quyết tâm, quay đầu nhìn Carl: “Cám ơn ông, Carl tiên sinh.”

“Không cần khách khí, Hứa tiểu thư từ Mỹ trở về, đương nhiên hiểu được, chúng tôi cho rằng tự do là quyền lợi đương nhiên của con người, cho dù là chính khách có quyền có thế cũng không thể bắt buộc người khác, làm trái với lựa chọn và ước vọng của người khác, tôi rất tán thưởng lựa chọn của Hứa tiểu thư.”

Carl tăng tốc, xe đi như bay vào bóng đêm.

Du thuyền neo ở bên bờ, trên khuôn mặt anh tuấn của David hiện lên vẻ lo lắng. Đang lúc anh sốt ruột đi qua đi lại, bỗng thấy một chiếc xe chạy đến, vội vàng đi đến chào đón: “Catherine.”

Vui sướng trong mắt anh làm cho đáy lòng Hứa Lương Thần bỗng nhiên dâng lên một chút áy náy.

David xuất thân danh môn phía nam nước Mỹ, nhiệt tình, anh tuấn, là nhân vật nổi tiếng khi Hứa Lương Thần nhập đọc đại học Havard.

Sau khi nhập học, giáo sư phát hiện Hứa Lương Thần có thiên phú về ngôn ngữ, vì thế nhất quyết cho cô vào ban biên tập nhật báo The Harvard Crimson. Có một ngày Hứa Lương Thần đến Tạp chí địa lý đưa bản thảo, gặp được biên tập trẻ tuổi anh tuấn, tán gẫu mới biết được là đàn anh David nổi tiếng.

Gặp mặt một lần, cô gái đến từ quốc gia Phương Đông xưa nay thần bí, đoan trang xinh đẹp đã để lại trong lòng David ấn tượng khó phai. Sau này anh càng quan tâm Hứa Lương Thần, ngày nghỉ còn vài lần mời cô đến phía nam. Hứa Lương Thần hiểu được tâm ý David, bất đắc dĩ trong lòng luôn nhớ về Yến Châu, hơn nữa Hứa Mỹ Thần không chấp nhận tình yêu khác dân tộc, cô cũng khó mở lòng, quan hệ của hai người luôn như gần như xa, không xác định.

Hứa Lương Thần tốt nghiệp về nước, David theo đuổi giai nhân không chút chần chờ, từ bỏ cuộc sống phóng viên nổi tiếng, tự nguyện xin chuyển đến Viễn Đông, theo Hứa Lương Thần về Yến C