
ên ở trong lòng Vương Tổ Đức, lập tức khó chịu ra lệnh—
“Thả tôi xuống dưới.”
Không quen! Cực kỳ không quen! Nhu nhược nằm ở trong lòng đàn ông hoàn toàn không phải tác phong của cô, không những vậu còn là nằm ở trong lòng Vương Tổ Đức!
Thật sự rất xấu hổ, thế cho nên cô vội vã muốn thoát khỏi loại tình cảnh làm cho chính mình không thể che giấu ngượng ngùng này, ra sức dùng chút sức lực yếu ớt để giãy khỏi sự ôm ấp của anh.
“Em nhìn em xem, bệnh đến độ đứng không vững, đừng lộn xộn, anh ôm em về giường.” Không để ý tới kháng nghị của cô, anh kiên định ôm cô, nhìn thấy cô bệnh thành như vậy, chân mày anh lập tức nhíu lại một chỗ, lo lắng viết hết ở trên mặt.
May mắn anh đến đây, nếu không người phụ nữ này sẽ áp bức chính mình cỡ nào, lúc anh làm chó toàn chỉ có thể đứng một bên nhìn, không tiếng không động, người phụ nữ này nha, đối đãi thú cưng còn tốt hơn so với đối đãi chính mình.
Từ khi cùng Vương Tổ Đức hợp tác tới nay, thấy anh nhíu mày không dưới trăm lần, cô không thấy sợ, nhưng mà lúc này đây cô không cách nào phản kích anh, bởi vì anh nhíu mày đến từ sự quan tâm cô.
Anh thực rõ ràng là cố ý đến thăm cô, xuất phát từ sự quan tâm cùng lo lắng cho cô, điểm này làm trái tim như mặt hồ bình lặng trong cô gợn sóng, cảm thấy chân tay có một chút luống cuống.
Cái khác cô không sợ, ở trên thương trường cô xem như nổi tiếng rất mạnh mẽ, nhưng mà trong tình cảm, cô cũng là một người chậm chạp, từ sau khi cảm nhận được ánh mắt của Vương Tổ Đức không giống trước, cô không hiểu được nên ứng đối thế nào, đành phải giả ngu đến cùng.
Anh sẽ không thật sự thích cô đi? Cô bề ngoài không xinh đẹp, hơn nữa anh vốn chán ghét cô, vì sao thái độ lại đột nhiên thay đổi? Làm hại cô lâm vào một loại hỗn loạn khó dùng từ hình dung, cũng không hiểu được nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh.
Sau khi đem cô đặt lên giường, bàn tay anh cũng thực tự nhiên đặt ở trên trán cô, kiểm tra cô có phát sốt hay không.
Cô hiện tại thật sự không khí lực phản khán anh, đành phải tùy anh, khàn khàn mở miệng:“Tôi đã khám bác sĩ, đã chích thuốc, cơn sốt đã lui.”
“Giọng em nói ra đều khàn khàn, cảm mạo thật sự nghiêm trọng, đã ăn uống gì chưa?”
“Có.”
“Ăn cái gì?” Khi anh hỏi câu này, ánh mắt thật sắc bén.
Cô nhịn không được vì ánh mắt sắc bén của anh mà cảm thấy chột dạ.
“Ờ thì, đương nhiên là đồ có thể ăn no a.”
“Có loại đồ ăn có thể ăn no, nhưng không có dinh dưỡng.” Hơi thở của anh càng lúc càng gần, ánh mắt còn mị lên.“Nên em sẽ không lại ăn sandwich của cửa hàng tiện lợi đi?”
Ban đầu cô có chút chột dạ, vừa nghe đến anh đoán sai, lập tức vênh váo tự đắc phản bác.
“Đương nhiên không phải!” thật ra sau khi bị Vương Tổ Đức tụng tụng niệm niệm, cô đã sớm bỏ ăn thói quen xấu ăn sandwich cho no bụng ở cửa hàng tiện lợi, đơn giản là không muốn bị anh bắt được nhược điểm.
Anh nhíu mày, nhìn cô nói có vẻ đúng lý hợp tình, không giống như là gạt người, nhưng mà đừng tưởng rằng như vậy anh sẽ không tìm căn nguyên truy cứu.
“Vậy em ăn cái gì?”
Sắc mặt của cô cứng đờ, khí thế lại lùi về.“Tôi đã quên.”
“Là đã quên, hay là không dám khai?”
Ai nha nha, dám khiêu khích cô? Đừng tưởng rằng cô thật sự sợ anh được không! Thân thể là của cô, cô muốn ăn như thế nào cũng là tự do của cô nha, khai liền khai!
“Tôi ăn mỳ! Nóng hổi, hơn nữa là mỳ thịt bò, thịt xay viên to lại còn gia vị ngon, như vậy anh còn có ý kiến gì? Vương tổng giám đốc.”
Nghe được cô ăn mỳ, không có ăn bậy gì, anh vui mừng còn không còn kịp, làm sao còn có ý kiến.
“Có ăn cái gì là tốt rồi, trước tiên em nằm xuống, anh đi giúp em rót chén nước ấm nha.” Anh lại lộ ra vẻ tươi cười tuấn lãng chết người không đền mạng kia, làm cho cô nhất thời hoa mắt hỗn loạn.
Khi anh đứng dậy đi ra phòng ngủ, cô rốt cục nhớ tới có cái gì đó kỳ quái.
“Đợi chút, anh làm sao mà biết tôi đã dùng cái chìa khóa giấu ở trên đỉnh cửa?”
Vương Tổ Đức dừng lại bước chân, trầm mặc trong chốc lát, quay đầu lại nhìn cô chớp mắt mấy cái.“Anh đoán.” Sau đó đi ra ngoài cửa phòng.
Đoán?
Cô nhíu mày, đánh hơi thấy mùi khả nghi, anh làm sao có thể đoán được?
Lâm Thục Huệ đã không còn bị choáng giống khi nãy, cô từ trên giường đứng lên, đi theo phía sau anh ra cửa phòng.
“Tôi còn chưa có hỏi xong, anh làm sao mà biết nơi tôi ở?”
“Chuyện này rất đơn giản, tra số liệu nhân sự của công ty là xong.” Sự thật là, anh ở trong này ở một tháng, mỗi ngày cùng cô cùng đi làm cùng tan tầm, rành rọt vô cùng.
Anh quay đầu lại, chân mày kia nhíu lại một chỗ.
“Không phải bảo em ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi sao?”
“Tôi ngủ nhiều lắm, không muốn ngủ tiếp.” Sự thật là, từ sau khi Vương Tổ Đức xuất hiện, cô lại đột nhiên cảm thấy tinh thần mình tốt hơn nhiều, cảm giác thân thể không khoẻ dường như giảm bớt không ít.
Vương Tổ Đức cau mày quay lại, không hề báo trước một phen ôm lấy cô.
“A.” Cô bởi vì hành động đột ngột này của anh nên lại lần nữa có chút hoảng hốt.“Anh muốn làm gì!”
Vương Tổ Đức mang cô đặt trên sofa, sau đó giống một nhà lãnh đạo nhìn cô ra lệnh.
“Vậy ngoan ngoãn đợi ở trên sofa không cần lộn xộn.”