The Soda Pop
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328503

Bình chọn: 9.00/10/850 lượt.

ưng chỉ cần đối tốt với cô là được.

Tạ Thiên Ngưng nhớ lại trong khoảng thời gian từ trước đến nay Phong Khải Trạch đối xử vô cùng tốt với cô, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười vui vẻ. Nhưng đột nhiên nụ cười chợt tắt, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.

“Không đúng.”

“Cái gì không đúng?” Phong Khải Trạch vừa đi vào, chợt nghe cô lẩm bẩm một mình nói cái gì không đúng, trong giọng nói còn có chút tức giận, cho là cô đang tức Hồng Thừa Chí bèn hỏi rõ, nghĩ muốn an ủi cô.

Cô đứng lên, nổi giận đùng đùng đến trước mặt anh, dùng ngón trỏ chỉ vào mặt anh, nghiêm khắc chất vấn: “Phong Khải Trạch, anh nói đi, có phải anh làm em bị công ty sa thải phải không? Có phải anh làm em không tìm được việc không?”

Trước kia cô vẫn còn buồn bực tại sao đột nhiên bị sa thải, bị sa thải chưa tính, ngay cả công việc cũng không tìm được, nhưng lại vô cùng khoa trương, vừa nhìn thấy lý lịch của cô là liền loại cô ra.

Nếu như không phải có người ở đằng sau giở trò quỷ thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Phong Khải Trạch có chút chột dạ, ngượng ngùng cười đáp: “Đúng vậy.”

“Phong Khải Trạch, anh luôn miệng nói yêu tôi, nhưng như thế là yêu à? Làm tôi mất việc, lại còn không để tôi tìm việc khác được, anh có phần quá vô lại rồi đó.” Tạ Thiên Ngưng nổi trận lôi đình, rống to mắng.

Nhưng mà ngoài mặt vậy thôi, cho dù cô lớn tiếng mắng chửi nhiều lắm thì trong bụng cũng chỉ tức một chút.

“Ai bảo em lúc đó không nghe lời, kêu em đúng giờ ăn cơm em lại chạy đi làm. Hơn nữa nếu như không để công ty sa thải em, chẳng lẽ em muốn anh đến phòng làm việc quấn em sao?” Anh hợp tình hợp lý trả lời, chột dạ vừa nãy đã bay đâu mất, lúc này còn có chút mừng thầm.

“Anh, anh sao lại vô lại đến thế?”

“Đối với em phải vô lại một chút, được không?”

“Được lắm, xem như anh lợi hại, nhưng dù sao anh cũng không thể làm cho tôi liên tục không tìm được việc chứ?” Cô cãi không lại anh, dứt khoát không cãi nữa.

“Công việc của em bây giờ là chuyên tâm làm bạn gái anh, cùng anh bồi dưỡng tình cảm.” Anh một tay ôm cô vào lòng, giả bộ tà ác, cười tà nhìn cô.

“Cái này mà cũng tính là công việc sao?” Cô không cự tuyệt ôm ấp của anh, tức giận trừng mắt anh, trong lòng có phần hưng phấn, nhưng lại có cảm giác sợ hãi lo được lo mất.

Cho tới nay, cô vẫn cảm thấy anh là nhân vật thần bí, cho dù biết anh là cậu chủ của Phong thị đế quốc nhưng cô vẫn cứ cảm thấy anh cực kì thần bí.

Loại thần bí này làm cô lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi, sợ có một ngày tất cả chẳng qua chỉ là giấc mộng Nam Kha (*), cho đến khi tỉnh mộng thì cô đã vùi hãm quá sâu, không thể tự thoát khỏi, đau đớn chính là mình.

“Vậy em nói anh biết, công việc của em là để làm gì?” Vẻ mặt anh khẽ cười hỏi, giống như một triết học gia.

“Kiếm tiền nha, đa số mọi người làm là để kiếm tiền chứ sao. Cho dù là làm công việc mình yêu thích, nhưng không có kiếm được tiền, chỉ sợ cũng không làm được. Con người của em rất thực tế, không giống như những ông chủ trên phim truyền hình, lấy yêu thích của mình với sự nghiệp nói đến ngàn hoa rơi loạn, nói xong cũng không có tí quan hệ nào đến tiền bạc. Tuy rằng nói vậy có chút tục nhưng em cảm thấy cực kì chân thật.” Tạ Thiên Ngưng mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói những suy nghĩ trong lòng mình ra, đối với cách nhìn thô tục của mình cũng không cảm thấy mất mặt chút nào.

So ra, cô ngược lại cảm thấy những kẻ ăn ở hai lòng mới là càng mất mặt hơn, rõ ràng là làm vì tiền lại nói như thật sự cao quý, cao thượng đến không liên quan gì đến tiền.

Nghe xong lời này, Phong Khải Trạch cưng chiều cười nhìn cô, cảm thấy thực tế của cô thật đáng yêu, liền lấy tay nhéo cái mũi của cô một cái, cười ấm áp nói: “Anh thích sự thẳng thắn của em, ngay thẳng.”

Cô kéo tay anh, không vui nói: “Đừng có mà đánh lạc hướng.”

“Công việc của em là vì kiếm tiền vậy anh cho em tiền là được, nhưng vậy em cũng vui vẻ thoải mái hơn.”

“Cảm giác không giống, đó là tiền của anh, không phải tiền của em.”

“Anh nói rồi, tiền của anh chỉ tiêu trên người em.”

“…”

Đây là cái lý luận gì?

Phong Khải Trạch nhìn ra cô có chút ý tứ bài xích, liền lừa gạt nói: “Đừng nghĩ chuyện công việc gì đó nữa, cho dù bây giờ em đi tìm việc, nhiều lắm cũng chỉ là chân sai vặt thôi, có ý nghĩ gì sao?”

“Chuyện này…”

Anh nói hình như rất có đạo lý, lấy điều kiện của cô, cho dù đi công ty nào thì cũng chỉ là chân sai vặt mà thôi.”

Không có ý nghĩa gì hết.

“Anh cho em 50% cổ phần tập đoàn Hồng thị, cho em là cổ đông lớn nhất của bọn họ, em cảm thấy thế nào?”

“A__” Cô kinh ngạc hô to, có phần hoài nghi lỗ tai mình có phải nghe lầm hay không.

50% cổ phần tập đoàn Hồng thị, vậy cô chẳng phải còn có quyền lực hơn chủ tịch hội đồng quản trị rồi sao?

Cho tới nay cô chỉ là tầng lớp dân chúng nhỏ bé, đột nhiên trở nên lớn như vậy, có phần không thích hợp, hay là thôi đi.

“Khỉ nhỏ, chuyện này, chuyện này đừng đùa, em không cần.”

“Đây là cái giá mà Hồng Thừa Chí phải trả, em không muốn cũng phải muốn, bởi vì anh sẽ lấy tên em hết tất cả những thứ đó.” Trong mắt Phong Khải Trạch lóa lên tia tức giận thâm