
ự vẫn, thế nào không đến khuyên nhủ?".
"Nó ----" Ninh Nghiên bị người khác nói xong rất mất mặt, thật muốn đào cái lỗ trốn vào, lúc người khác hỏi đến Tạ Minh San, cô càng thêm không biết nói cái gì mà chống đỡ.
Cô nên nói như thế nào mới phải?
Vốn những chuyện xấu từ gia đình, cô chỉ muốn nói ở nhà thì tốt rồi, căn bản không có để ý đến tai người ngoài, nhưng mà hôm nay không biết Tạ Chính Phong phát thần kinh gì, còn muốn làm ồn ão, còn phải nhảy lầu tự vẫn, thật là tức chết cô.
"Ninh Nghiên, cô nhanh bảo con gái cô quay về đi, để cho nó khuyên nhủ ba mình, bằng không thì thật sẽ chết người".
"Đúng vậy, nhanh gọi điện đi, để nó quay về. Nó không phải là gả vào nhà giàu sang sao, để cho nó cùng chồng của mình cùng nhau quay về, nói như vậy cũng có thể khuyên chồng cô không nên coi thường mạng sống của mình".
"Tôi, tôi -----" Ninh Nghiên muốn nói, nhưng lại không nói ra.
Không lẽ để cho cô trước mặt mọi người nói con gái của mình đem ép ba đến đường cùng sao?
Lúc này, cảnh sát đã đến hiện trường, chuẩn bị mọi thứ xong, dưới lầu có nệm hơi, chỉ lo sẽ hữu dụng.
Một chuyên viên đàm phán đi lên, từ từ đến gần, rất giản dị dễ gần cùng Tạ Chính Phong nói chuyện: "Tiên sinh, cuộc sống tốt đẹp thế nào, anh hà cớ gì nghĩ không ra đây? Cho dù gặp phải chuyện gì, luôn có biện pháp giải quyết, đúng không?".
"Anh không nên đến, còn dám đến gần, tôi liền nhảy xuống, đứng lại, không được tới nữa" Tạ Chính Phong cảnh cáo nói, không hy vọng bất luận kẻ nào đến gần ông.
Chuyên viên đàm phán không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đứng lại tại chỗ, tiếp tục khuyên: "Tiên sinh, có thể nói cho tôi biết tại sao muốn coi thường mạng sống của mình?
"Tôi không muốn nói cho anh biết, anh cút cho tôi".
"Vậy ông có muốn cùng ai nói chuyện không, tôi lập tức tìm người đó tới?".
Tạ Chính Phong suy nghĩ một chút, trong đầu chỉ muốn một người, vì vậy nhẹ giọng nói: "Thiên Ngưng".
"Thiên Ngưng là ai, lập tức tìm cô ấy tới" Chuyên viên đàm phán hướng người phía sau nói.
"Thiên Ngưng hắn là cháu gái ông ấy đi".
"Đúng vậy a, Thiên Ngưng là cháu gái ông ấy. Kỳ quái, người này muốn chết, muốn gặp không phải là con gái mình, mà là cháu gái?".
Mọi người lại bắt đầu thảo luận ầm ĩ.
Ninh Nghiên nghe chuyên viên nói, trong lòng không biết là mùi vị gì, hận Tạ Chính Phong không để cho cô mặt mũi, càng hận Tạ Thiên Ngưng ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Nhưng mà không có biện pháp, bây giờ chồng cô muốn gặp không phải con gái, mà là cháu gái.
"Nhanh liên lạc với người này" Chuyên viên đàm phán không thấy người gọi điện thoại liên lạc, vì vậy nhắc nhở một lần.
Ninh Nghiên suy nghĩ một chút, vì vậy tức giận trả lời: "Đã liên lạc, có lẽ đang trên đường đi".
"Vị này, xin hỏi cô cùng vị tiên sinh này quan hệ gì?" Chuyên gia đàm phán đối với thái độ nói chuyện của Ninh Nghiên có chút bất mãn, nhưng mà vẫn giản dị dễ dần nói với cô.
"Tôi là vợ của ông ấy" Ninh Nghiên thái độ vẫn như trước, trong giọng mang theo tức giận.
"Phu nhân, tiên sinh cô muốn tự vẫn, chẳng lẽ cô một chút đều không lo lắng sao?".
"Tôi thế nào không lo lắng, anh nơi nào thấy tôi không lo lắng? Tôi lo lắng có ích sao, tôi lo lắng ông ấy cũng không nhảy lầu tự vẫn sao? Bây giờ ông ấy chỉ suy nghĩ đều là Tạ Thiên Ngưng, trong lòng căn bản là không có vợ tôi đây, anh nói tôi lo lắng như thế nào?".
"Ninh Nghiên, đến lúc này, cô tại sao có thể nói những lời như vậy? Chồng cô trước khi chết muốn gặp không phải là cô, cũng không phải con gái cô, mà là cháu gái, cô không cảm thấy nên xét lại sao?".
"Đúng vậy, là lúc nào, còn có có thể tức giận".
Các hàng xón lại bắt đầu trách mắng Ninh Nghiên, cô tức giận đến nổi cơn tam bành, nói thế này cũng không đúng, nói như thế cũng không đúng, dứt khoát cái gì cũng không nói.
Đi tới đi lui đều là Tạ Thiên Ngưng, Tạ Thiên Ngưng này rốt cuộc có cái gì tốt?
Lúc này, Tạ Thiên Ngưng vừa lúc quay về chung cư, từ dưới lầu nhìn lên, thật đúng thấy Tạ Chính Phong ngồi ở bên mép trên lầu thượng, dự định tự vẫn, dọa cô sợ đến một thân mồ hôi lạnh.
"Chú".
Hô to một tiếng, liền hướng thang máy chạy tới.
Đinh Tiểu Nhiên cũng đi lên nhìn một chút, thấy cao thế này, trong lòng treo hô, nhưng vẫn là chạy đi theo Tạ Thiên Ngưng.
Không bao lâu, hai người liền đến sân thượng.
"Chú, chú làm cái gì vậy a, vừa mới qua sinh nhật mà tự vẫn, chú hồ đồ sao?" Tạ Thiên Ngưng đi về phía trước, hơn nữa lo lắng Tạ Chính Phong sẽ ngã xuống.
Từ mười mấy tầng cao ngã xuống, cho dù phía dưới có nệm hơi, chỉ sợ cũng bị thương nặng.
"Thiên Ngưng, con đưa quần áo cho chú tất cả đều không còn, không còn. Chú tưởng rằng mùa đông năm nay có thể ấm áp trôi đi, nhưng mà bây giờ cũng bị mất đi" Tạ Chính Phông ôm một đống mảnh vụn quần áo, lạnh lẽo khóc lên, khóc đến uất ức, có thể nhìn ra, trong lòng ông đau những quần áo này, còn có một mất mác cùng bi thương.
"Chú, không sao cả, cháu sẽ giúp chú mua nữa, mua nữa là có".
"Không giống nhau, mua nữa cũng không giống nhau, không phải là bộ này, không giống nhau" Tạ Chính Phong càng khóc càng đau lòng, đơ