
bên mép trên tầng mười của lầu, cả người có chút ngẩn ngơ, giống như là bị đả kích rất lớn, cảm xúc một chút cũng không ổn định, không ngừng thấp giọng lẩm bẩm.
"Mất, tất cả đều mất hết, thế giới này còn cái gì nữa, còn cái gì nữa?".
"Đều là một người ích kỷ, một người ích kỷ".
Trên sân thượng có rất nhiều người, mấy hộ gia đình nơi này, đi lên khuyên ông.
Ninh Nghiên đứng cách Tạ Chính Phong cự ly mười bước xa, hốt hoảng khuyên nhủ: "Chính Phong, ông đừng làm chuyện điên rồ được không, tôi đã gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Nhien, nó nói lập tức nói cho Thiên Ngưng, rất nhanh Thiên Ngưng sẽ đến, ông đừng làm chuyện điên rồ a!".
"Ninh Nghiên, tôi biết bà rất hối hận gả cho tôi, bởi vì tôi không cho bà cuộc sống sung túc, tôi cũng biết rõ bà cùng Minh San xem thường tôi. Dù sai các người đều không quan tâm tôi, tôi sống hay chết, đối với các người mà nói cũng không có khác biệt, đúng không" Khuôn mặt Tạ Chính Phong cười gượng, đối với sinh mạng của mình một chút cũng không quan tâm.
Một người còn sống ngay cả người thân cũng không lo lắng, vậy thì ông sống còn ý nghĩa gì?
Không bằng chết cho xong chuyện.
"Chính Phong, ông đừng suy nghĩ lung tung, đây là không thể nào, đừng có như vậy được không?" Ninh Nghiên sốt ruột, trong lòng sợ rất nhiều.
Tuy rằng cô oán giận không có cuộc sống sung túc, nhưng nếu chồng chết, cuộc sống cô càng thêm không có cách nào vượt qua a! Huống chi bây giờ cuộc hôn nhân Tạ Minh San và Ôn Thiếu Hoa không ổn định, nếu là xảy ra chuyện gì, vậy thì làm sao bây giờ?
"Tôi không có suy nghĩ lung tung, bà cùng Minh San nói, tôi nghe được rất rõ ràng, cô hối hận lúc đầu không giống như Lâm Thư Nhu rời khỏi tôi, bà hận tôi không cho bà cuộc sống bà lớn giàu có, có đúng hay không?".
"Chính Phong, tôi, tôi chẳng qua chỉ là nói thiếu suy nghĩ một chút, ông đừng cho là thật, được không?".
"Có phải hay không nói thiếu suy nghĩ một chút, trong lòng bà rất rõ ràng, tôi cũng rất rõ ràng. Mẹ con các người để lòng tôi rét lạnh, trong nhà vốn có Thiên Ngưng theo tôi trò chuyện, nhưng mà các người lại đem nó bỏ đi, bây giờ còn đem ép tôi đến đường cùng. Ninh Nghiên, có phải hay không tôi chết, bà có thể sống tốt hơn một chút?".
Tạ Chính Phong nói, để cho người xung quanh bắt đầu chỉ chỏ Ninh Nghiên, có một số bà, càng dũng cảm trách móc cô: "Thân là vợ, tại sao có thể ghét bỏ chồng của mình đây? Mỗi người đều có mệnh giàu sang, nếu như cô không có mệnh đó, coi như cô cố gắng như thế nào, thì cũng giống như người nghèo".
"Đúng a, cũng là vợ chồng nhiều năm, có chuyện gì hai vợ chồng cùng nhau giải quyết mới phải".
"Ninh Nghiên a, con gái cô đâu, ba nó muốn tự vẫn, thế nào không đến khuyên nhủ?".
"Nó ----" Ninh Nghiên bị người khác nói xong rất mất mặt, thật muốn đào cái lỗ trốn vào, lúc người khác hỏi đến Tạ Minh San, cô càng thêm không biết nói cái gì mà chống đỡ.
Cô nên nói như thế nào mới phải?
Vốn những chuyện xấu từ gia đình, cô chỉ muốn nói ở nhà thì tốt rồi, căn bản không có để ý đến tai người ngoài, nhưng mà hôm nay không biết Tạ Chính Phong phát thần kinh gì, còn muốn làm ồn ão, còn phải nhảy lầu tự vẫn, thật là tức chết cô.
"Ninh Nghiên, cô nhanh bảo con gái cô quay về đi, để cho nó khuyên nhủ ba mình, bằng không thì thật sẽ chết người".
"Đúng vậy, nhanh gọi điện đi, để nó quay về. Nó không phải là gả vào nhà giàu sang sao, để cho nó cùng chồng của mình cùng nhau quay về, nói như vậy cũng có thể khuyên chồng cô không nên coi thường mạng sống của mình".
"Tôi, tôi -----" Ninh Nghiên muốn nói, nhưng lại không nói ra.
Không lẽ để cho cô trước mặt mọi người nói con gái của mình đem ép ba đến đường cùng sao?
Lúc này, cảnh sát đã đến hiện trường, chuẩn bị mọi thứ xong, dưới lầu có nệm hơi, chỉ lo sẽ hữu dụng.
Một chuyên viên đàm phán đi lên, từ từ đến gần, rất giản dị dễ gần cùng Tạ Chính Phong nói chuyện: "Tiên sinh, cuộc sống tốt đẹp thế nào, anh hà cớ gì nghĩ không ra đây? Cho dù gặp phải chuyện gì, luôn có biện pháp giải quyết, đúng không?".
"Anh không nên đến, còn dám đến gần, tôi liền nhảy xuống, đứng lại, không được tới nữa" Tạ Chính Phong cảnh cáo nói, không hy vọng bất luận kẻ nào đến gần ông.
Chuyên viên đàm phán không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đứng lại tại chỗ, tiếp tục khuyên: "Tiên sinh, có thể nói cho tôi biết tại sao muốn coi thường mạng sống của mình?
"Tôi không muốn nói cho anh biết, anh cút cho tôi".
"Vậy ông có muốn cùng ai nói chuyện không, tôi lập tức tìm người đó tới?".
Tạ Chính Phong suy nghĩ một chút, trong đầu chỉ muốn một người, vì vậy nhẹ giọng nói: "Thiên Ngưng".
"Thiên Ngưng là ai, lập tức tìm cô ấy tới" Chuyên viên đàm phán hướng người phía sau nói.
"Thiên Ngưng hắn là cháu gái ông ấy đi".
"Đúng vậy a, Thiên Ngưng là cháu gái ông ấy. Kỳ quái, người này muốn chết, muốn gặp không phải là con gái mình, mà là cháu gái?".
Mọi người lại bắt đầu thảo luận ầm ĩ.
Ninh Nghiên nghe chuyên viên nói, trong lòng không biết là mùi vị gì, hận Tạ Chính Phong không để cho cô mặt mũi, càng hận Tạ Thiên Ngưng ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Nh