
chí, một lần nữa có ngọn lửa, vì vậy đem tay đưa ra.
"Chú, cháu biết chú không bỏ cháu" Tạ Thiên Ngưng nắm lấy tay Tạ Chính Phong, sau đó từ từ bắt ông kéo trở lại, ôm ông thật chặt.
Mười năm nay, chú cho cô tình yêu, còn hơn tình thương của ba, nếu không phải bởi vì tạ Minh San cùng Ôn Thiếu Hoa, cô tuyệt đối sẽ không rời đi.
"Đúng, chú không bỏ được cháu, chú đồng ý trồng hoa cho cháu, chú còn chưa làm, không thể chết được".
"Chú còn phải nhìn cháu lấy chồng, đúng không".
"Đúng đúng đúng, chú còn muốn nhìn cháu lấy chồng, nhìn cháu sẽ làm cô dâu thật xinh đẹp".
Lời nói của Tạ Thiên Ngưng, làm hàng xóm cũng cảm động, ngay cả chuyên viên đàm phán cũng không ngoại lệ.
Thì ra có một người như vậy, có thể dùng trái tim thay đổi tất cả.
Tạ Chính Phong đem mảnh vụn quần áo từ trong ngực, đưa tới trước mặt Tạ Thiên Ngưng, đau lòng nói: "Cháu đưa quần áo cho chú, tất cả bị kéo làm hư hết".
Tạ Thiên Ngưng cầm một chút mảnh vụn quần áo, nhìn một chút, rất tức giận, quay người lại, hướng về Ninh Nghiên rống to: "Dì nói, cháu hôm qua mới đưa quần áo cho chú, tại sao biến thành như vậy?".
"Dì, dì ----" Ninh Nghiên bị khí thế mãnh liệt của Tạ Thiên Ngưng làm sợ, hơn nữa có chút chột dạ, cho nên không dám nói gì?
Sớm biết bộ quần áo này đối với Tạ Chính Phong quan trọng thế nào, cô cũng không động.
"Dì nói a, dì tới cùng đã làm gì chú, đem chú giận muốn tự vẫn? Ninh Nghiên, cháu mười năm nay luôn miệng kính trọng gọi dì, nhưng cũng đại diện tôi sợ dì. Dì cùng Tạ Minh San luôn khi dễ chú, bây giờ chế giễu, đem ông ấy đến nỗi muốn tự vẫn, không lẽ hai mẹ con các người muốn bức ông ấy chết sao?".
"Dì cũng không muốn chuyện này sẽ nghiêm trọng như thế, ai biết ông ấy đem quần áo kia quan trọng như vậy? Lúc đó chẳng qua là hơi tức quá, cho nên mới -----".
"Quần áo là dì hủy, có đúng hay không?".
"Không phải dì" Ninh Nghiên không hề nghĩ ngợi, lập tức phủ nhận.
"Không phải dì, thì chính là Tạ Minh San, đúng không?".
"Này ----".
Ninh Nghiên lần này cứng họng, trong lòng vừa hoảng vừa vội, căn bản không biết nên nới như thế nào mới phải.
"Đó chính là Tạ Minh San cắt, các người tại sao muốn đem quần áo tôi cho chú cắt bỏ, dì nói a?" Tạ Thiên Ngưng lúc này đang trong cơn giận dữ, căn bản là không khống chế cỗ lửa giận, tức giận chất vấn Ninh Nghiên, trong lòng căn bản đem cô là dì mà đối xử.
Mười năm nay, dì đều đem cô như người giúp việc mà đối xử, căn bản là chưa từng lo lắng cho cô, như vậy dì a, có muốn hay không cũng không có cái gọi là.
"Tạ Thiên Ngưng, cô còn cảm thấy không đủ xấu mặt sao? Có phải hay không nên đứng ở chỗ này nói chuyện" Ninh Nghiên không muốn nói, vì vậy nói sang chuyện khác.
"Tôi một chút không cảm thấy xấu mặt, ngược lại là dì, cảm thấy rất xấu mặt có đúng hay không? Dì a, hôm nay dì không nói rõ ràng tại sao đem quần áo chú cắt thành như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tôi nhất định ở chỗ này nói. Đừng hoài nghi tôi nói, Tạ Thiên Ngưng tôi nói được là làm được. Bây giờ tôi, đã không còn là tôi trước kia, sẽ không để các người tùy ý bắt nạt. Nói, tại sao lại làm hỏng quần áo của chú?" Tạ Thiên Ngưng đem lời nói ra, cường thế ra lệnh cho Ninh Nghiên nói hết thảy.
Hôm nay cô tức đến cực điểm, cũng nhịn đến cực điểm, không thể nhịn nữa, cho nên không muốn nhịn nữa. Tạ Thiên Ngưng cùng Đinh Tiểu Nhiên đưa ông Tạ Chính Phong dạo một vòng trong trung tâm mua sắm, mua rất nhiều thứ, sắm sửa lại quần áo đã bị Tạ Minh San cắt bỏ, sau đó mới trở về.
Ba người thật vui vẻ làm một bữa ăn tối thịnh soạn, trong nhà tràn ngập tiếng cười, trong tiếng cười làm cho người ta hâm mộ hạnh phúc.
Trải qua một ngày vui vẻ, tâm tình Tạ Chính Phong ổn định lại, có thể nói ngày hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong mười năm qua, làm cho ông có cảm giác như đang nằm mộng giữa ban ngày. Nhưng tiếng cười rất chân thực cho ông biết, đây tất cả đều không phải là mộng.
"Chú, hôm nay cháu và Tiểu Nhiên cố ý làm toàn những món ăn chú thích ăn nhất, chú nhanh lại đây nếm thử xem hương vị thế nào?" Tạ Thiên Ngưng hai tay chống đầu của mình, mặt mong đợi nhìn Tạ Chính Phong động đũa thử.
"Chú, hôm nay chú phải nể mặt bọn cháu một tí, ăn nhiều một chút, đừng phụ tấm lòng của cháu và Thiên Ngưng đã vì chú làm một bàn món ăn." Đinh Tiểu Nhiên dừng đũa, cười hì hì nhìn Tạ Chính Phong ăn.
"Cám ơn hai đứa, hôm nay nếu không phải là đứa, chú thật sự không còn hy vọng, đã chết rồi." Tạ Chính Phong cầm chiếc đũa cảm thán, hồi tưởng lại mình hôm nay kích động hành động ngu xuẩn, cảm thấy rất buồn cười.
Đã sống đến ngần này tuổi rồi, lại còn làm ra chuyện này, đích xác là buồn cười.
"Chú, về sau không cho phép chú còn ý nghĩ ‘ không còn hy vọng, xong hết mọi chuyện ’ , chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, không cần mãi nghĩ có được hay không? Nhanh ăn cơm đi chú, nếm thử một chút món dưa chua thịt bò này xem hương vị thế nào?" Tạ Thiên Ngưng nói sang chuyện khác, gắp một miếng thịt bò thả vào bát Tạ Chính Phong, không muốn ông là đau lòng những chuyện đã qua.
Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ chăm sóc chú như chăm sóc ba mình.