
chỗ thích hợp hay không, sau đó mua lại, cho chú trồng hoa, thế nào?".
Trước đây cô không có năng lực giúp chú thực hiện ước mơ, tuy rằng bây giờ cũng không có năng lực, nhưng cô thể nói khỉ nhỏ giúp một tay nha, cô tin tưởng anh nhất định sẽ giúp cô.
"Vậy, vậy được không?" Tạ Chính Phong rất xúc động, trong lòng vui mừng quýnh lên, nhưng lại không dám ôm hy vọng quá lớn, dù sao chữ Bát (八) còn không có chồng lên đây.
Hắn cho tới nay ước mơ chính là mua một ruộng đất, trồng nhiều loại hoa, đặc biệt là là các loại hoa quý hiếm.
Nhưng mà hơn nửa đời người trôi qua, hắn chẳng làm nên trò trống gì, ngay cả cái nhà cũng chưa ra cái gì, chớ nói cái gì là ước mơ.
"Khỉ nhỏ, giúp chú em có được hay không?" Tạ Thiên Ngưng dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Phong Khải Trạch, cẩu khẩn anh.
Phong Khải Trạch dịu dàng cười, không có bất kỳ suy nghĩ nào, trực tiếp trả lời: "Em nói cái gì chính là cái đó, chẳng qua là việc rất nhỏ, em quên từng lời nói trước kia của anh sao?".
"Em trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thích ứng đây? Hôm nay khi cho Tiểu Nhiên mượn tiền thuê phòng, trong lòng em thực ra rất không tự nhiên, nhưng mà Tiểu Nhiên là bạn tốt của em, đã từng giúp em không ít, em rất muốn giúp cô ấy, cho nên....".
Cho nên mới không có sự đồng ý của anh, đem tiền cho mượn đi. Nhất là lúc trước mặt ở Ninh Nghiên, vì cho chú thể diện, cô mới nói những lời căn bản là không đáng tin cậy.
Bây giờ trở vể, còn có chút xấu hổ.
"Em muốn anh nói bao nhiêu lần thì mới có thể hiểu tâm ý của anh".
Anh không chỉ từng nói một lần cho cô, anh kiếm tiền mục đích là vì cô, xem ra cô vẫn không thể thoát khỏi tư tưởng thế đời.
"Hiểu thì hiếu, chính là có chút không thích ứng, dù sao em trước đây không thích dùng tiền của người khác, không thích chiếm tiện nghi của người khác" Cô một bộ dạng vâng vâng dạ dạ, có chút xấu hổ.
"Ở trong mắt em, anh là người khác sao?" Gương mặt anh buồn khổ, mang theo một tia tức giận, dường như vì những lời này mà tức giận.
"Việc này, thực ra việc này, việc này -----".
Việc này cô nên trả lời như thế nào mới tốt đây?
"Về sau không cho phép nói cái này nữa, bằng không anh liền trừng phạt em" Phong Khải Trạch thu hồi tất cả không vui, thay bằng cưng chiều, nhẹ nhàng nắm mũi cô.
Tuy rằng anh rất không cao hứng cô đem anh thành người khác, nhưng mà anh tin tưởng, một ngày nào đó, cô sẽ thay đổi suy nghĩ như vậy.
"Tốt lắm, đừng như vậy, chú và Tiểu Nhiêu đều còn ở đây" Tạ Thiên Ngưng kéo tay của anh, chó chút xấu hổ.
Đinh Tiểu Nhiên vốn là đang xem trò hay, nhất là mới vừa nói đến chuyện tiền thuê phòng, làm cho cô quýnh lên, cũng may sau đó không có ngoài ý muốn gì, cho nên mới yên tâm. Nhưng nghe đến những lời này, cô lập tức đem ánh mắt đến chỗ khác, giả bộ ra vẻ mình cũng không nhìn thấy cái gì, cười ha hả nói: "Ai u, tôi cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy".
Tạ Chính Phong im lặng, nhưng đem tất cả những chuyền vừa rồi thu vào trong mắt, trong lòng kiên định hơn nhiều. Phong Khải Trạch từ lời nói đến ánh mắ, hắn thấy được chân tình và chân thành, đây tuyệt đối không phải là giả, cho nên hắn mới có thể yên tâm giao Thiên Ngưng cho hắn.
"Phong tiên sinh, tôi bây giờ giao Thiên Ngưng cho cậu, cậu phải chăm sóc tốt cho nó, biết không? Đứa nhỏ này rất cố chấp, chuyện chỉ cần nhận định tuyệt đối sẽ không thay đổi. Lúc trước Ôn Thiếu Hoa bỏ nó, tôi thật sợ Thiên Ngưng nghĩ không thoáng sẽ làm việc gì ngốc, nhưng mà bây giờ nhìn thấy nó bằng lòng chấp nhận cậu, tôi an tâm".
"Chú, chú yên tâm, cháu nhất định chăm sóc thật tốt cho Thiên Ngưng, cho cô ấy cả đời hạnh phúc" Phong Khải Trạch nắm tay Tạ Thiên Ngưng, ngay trước mặt Tạ Chính Phong, nghiêm túc hứa hẹn.
"Tốt, vậy tôi an tâm, ha ha".
"Chú, chú không cần lo lắng cho cháu, cháu bây giờ rất tốt, thật rất tốt" Tạ Thiên Ngưng kéo cánh tay Phong Khải Trạch, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, một chút cũng không bị chuyện quá khứ làm ảnh hưởng, có thể thấy được cô buông xuống những chuyện trước kia, một lần nữa bắt đầu.
"Tốt, tốt lắm, đến đến đến, cùng nhau ăn cơm, nếu không đồ ăn sẽ lạnh" Tạ Chính Phong ngồi xuống, thúc giục mọi người cùng ăn, bây giờ cũng không còn sợ hãi thân phận của Phong Khải Trạch.
Mặc dù hắn là Đại Thiếu Gia Phong thị Đế quốc, nhưng không phải là kiêu ngạo tự cho mình là tài giỏi, càng không có không đem nhân dân nhỏ như bọn họ để ở trong mắt. Bất quá hắn cũng rất rõ ràng, đây cũng là bởi vì Thiên Ngưng, cho nên Phong Khải Trạch mới có thể đối với bọn họ hòa nhã như thế.
"Thiên Ngưng, dù sao bây giờ cậu cũng không thiếu tiền, vậy thì phóng khoáng kỳ hạn cho mình trả tiền được không?" Đinh Tiểu Nhiên chắp hai tay lại, giả bộ làm bộ dáng điềm đạm đáng yêu, cầu khẩn nói.
"Đinh Tiểu Nhiên, cậu đúng thật là phá hư bầu không khí a, bình không nên nói là bình, mình lúc nào thì thúc dục bạn trả tiền lại a?" Tạ Thiên Ngưng xem thường nhìn chằm chằm cô, ra vẻ một bộ dáng rất tức giận.
"Cô ấy mượn bao nhiêu?" Phong Khải Trạch lạnh lùng hỏi, nếu như không phải nói đến, anh căn bản cũng đã không nhớ