
được." Thím Chu thật sự rất nghiêm túc, cẩn thận thu dọn đồ
đạc, trên mặt tràn đầy nụ cười, có thể thấy được bà rất thích làm những
chuyện như vậy.
"Trời ạ, cả gối cũng lấy, trong nhà vẫn còn nhiều, rất nhiều đó, cần nhiều như vậy làm gì?"
"Mẹ, nhà thím Chu cũng không giàu có gì, còn phải lo cho con cái đi học,
ngày thường sống rất tiết kiệm, cho nên dần dần trở thành thói quen, sẽ
không lãng phí bất kỳ đồ dùng nào, mẹ cứ làm theo ý thím ấy đi, trên thế giới này không phải ai cũng giàu có." Tạ Thiên Ngưng nhớ lại cuộc sống
lúc trước của mình, thật ra cũng giống như thím Chu, không lãng phí bất
kỳ đồ dùng nào, mặc dù giờ cô đã có tiền, nhưng lại không thể xài xa hoa lãng phí ....
"Rồi rồi rồi, theo ý thím ấy. Thím Chu, nếu thím có khó khăn gì, có thể nói với chúng tôi, không nên chịu đựng."
"Bà à, hiện tại tôi không còn khó khăn gì, mỗi tháng đều có tiền gửi ngân
hàng, ngày qua ngày cũng quả thật đều khá dư dả, chẳng qua bệnh cũ không đổi, không thể lãng phí đồ dùng, bà đừng động tới tôi, cứ để tôi làm
những chuyện này đi, làm thế cảm thấy rất vui!" Thím Chu vừa giải thích
vừa thu dọn đồ đạc, tìm khắp trong ngăn kéo lại một lần nữa.
"Tùy thím vậy, thím vui là được rồi."
Trải qua hơn nửa năm chung sống, cả hai đã xem thím Chu như người nhà, thấy thím vui như thế, bọn họ cũng vui theo.
Ngay lúc tất cả mọi người đang vui vẻ, lại có một người tới, khiến nụ cười trên mặt mọi người đều biến mất.
"Cũng rất náo nhiệt đó, thu dọn đồ đạc để xuất viện sao?" Phong Gia Vinh đột
nhiên xuất hiện, hơn nữa còn mang theo rất nhiều người, giống như một
đám xã hội đen. Trong ngoài phòng bệnh đều có người canh chừng.
Vừa nhìn liền biết người đến không hề có ý tốt, thím Chu ngừng thu dọn đồ
đạc, đi tới bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, che chở cho cô, lo lắng sẽ xảy ra
chuyện ngoài ý muốn.
Đới Phương Dung tiến lên từng bước,
giận dữ nhìn Phong Gia Vinh, không vui chất vấn: "Ông tới làm gì? Còn
mang theo nhiều người đến làm gì, đánh nhau sao? Phong Gia Vinh, ông tốt nhất không nên gây sự, nếu Thiên Ngưng xảy ra chuyện gì, ông sẽ phải
trả giá đắc đó biết chưa hả?"
"Bà đừng căng thẳng, tôi đến
không phải để đánh nhau , chẳng qua tới thăm con trai tôi một chút thôi, nghe nói hôm nay nó xuất viện, cho nên mới đến xem." Phong Gia Vinh giả vờ nham hiểm, cười trả lời, tầm mắt rơi vào trên người Tạ Thiên Ngưng,
phát hiện bụng cô càng ngày càng lớn lên, nghĩ đến bên trong là đứa cháu của ông, không nhịn được cảm khái mấy câu, "Ồ, bụng đã lớn rồi sao,
tính theo thời gian, chắc cũng đã sáu tháng rồi, bụng lớn như vậy, là
trai hay gái?"
". . . . . ." Tạ Thiên Ngưng không trả lời,
bởi vì trong phòng có nhiều rất y như bọn xã hội đen. Làm lòng cô đặc
biệt lo lắng, một tay ôm bụng, vô ý thức che chở đứa con trong bụng.
Nếu như chỉ có mình Phong Gia Vinh, cô sẽ không cần căng thẳng, nhưng ông
ta mang theo nhiều người đến, giống như tới đánh nhau hoặc bắt người,
sao cô có thể không lo chứ?
"Phong Gia Vinh, nơi này không
hoan nghênh ông, ông đi ra ngoài cho tôi." Đới Phương Dung đứng trước
mặt Thiên Ngưng, không để cho Phong Gia Vinh động vào cô.
"Cha đến đón con trai xuất viện, có gì sai?" Phong Gia Vinh vẫn cười nham
hiểm, trên người tản ra cảm giác không tốt, khiến mọi người trong phòng
đều thấy rất lo lắng.
"Con trai không cần ông đến đón nó xuất viện, có tôi đón là được rồi."
"Đới Phương Dung, đừng có con trai này con trai nọ, trong lòng bà rất rõ, bà không sanh được con, cho nên bớt giả vờ ra vẻ làm mẹ đi."
"Phong Gia Vinh ——"
"Sao, tôi nói sai sao? Nếu như bà có thể sinh con, thì Phong Gia Vinh này đâu chỉ có mình Phong Khải Trạch là con chứ, càng không đến lược nó áp đặc
tôi, không phải sao?"
Phong Khải Trạch làm
xong thủ tục xuất viện, lúc trở về thấy ngoài cửa phòng bệnh có hai
người đang đứng, vừa nhìn là biết đám thuộc hạ của Phong Gia Vinh, lo
lắng Phong Gia Vinh gây khó dễ cho Tạ Thiên Ngưng, liền chạy về xông
thẳng vào, hô lên: "Thiên Ngưng ——"
Sau khi chạy vào cửa,
thấy tất cả mọi người vẫn bình an vô sự, Tạ Thiên Ngưng vẫn bình yên vô
sự đứng yên một chỗ, không xảy ra chuyện gì, cuối cùng đã có thể thả
lỏng, nhưng vẫn quan tâm hỏi một chút: "Thiên Ngưng, em không sao chớ,
có bị thương ở chỗ nào không?"
"Không sao, em không có bị gì đâu." Tạ Thiên Ngưng lắc đầu một cái, bày tỏ mình không bị sao, dùng
ánh mắt nói cho anh biết, Phong Gia Vinh đang ngồi trên ghế sa lon ở
đằng sau.
"Không sao thì tốt rồi, đừng sợ, mọi chuyện đã có
anh ở đây!" Phong Khải Trạch biết ánh mắt cô ý nói gì, cũng biết Phong
Gia Vinh ngồi ở phía sau, sau khi trấn an cô, lúc này mới xoay người trở lại, đối mặt với Phong Gia Vinh, nghiêm mặt chất vấn: "Ông tới làm gì,
còn mang theo nhiều người là muốn động thủ sao. Nếu như ông nghĩ ra tay ở chỗ này, chỉ sợ không có lợi đâu, bởi vì nơi này là bệnh viện, nếu công khai động thủ, tôi sẽ có chứng cớ xác thật để tố cáo ông."
Phong Gia Vinh ngồi bất động, cố ý lộ ra nụ cười khinh miệt, châm chọc nói:
"Con vẫn không thay đổi, trong lòng chỉ có Tạ Thiên Ngưng, s