
bên cạnh chị ở trong ảnh, luôn có một Dịch
Chí Duy, điều đó càng kéo xa khoảng cách giữa hai chị em. Hôm nay gặp
Thánh Hâm, càng cảm thấy xa lạ, chị mặc một bộ quần áo Issey Miyake, tóc búi lên không rối một sợi, hoàn toàn là dáng vẻ gọn gàng tháo vát của
người phụ nữ kinh doanh, khiến cô không dám nhìn thẳng.
“Ngày
mai hình như chị có hẹn……” Thánh Hâm đưa tay ra lật sổ ghi nhớ, nhưng
rất nhanh lại thay đổi chủ ý: “Mặc kệ đi, chị sẽ bảo Bà Lý hủy hẹn.”
Thánh Khi liền đứng dậy: “Vậy em về đây.” Thánh Hâm bỗng nhiên nhớ ra,
gọi cô lại: “Thánh Khi!” Thánh Khi giật mình, quay người lại nhìn cô đờ
đẫn, Thánh Hâm cười cười: “Gần đây có nhiều bài vở không?”
Thánh Khi cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Chúng em vừa mới thi liên trường xong.”
“Ồ.” Cô bị chìm ngập trong cảm giác áy náy và tội lỗi, hơi ngại ngùng
giải thích: “Gần đây chị thật sự bận ngập đầu, ngay cả việc năm nay em
thi liên trường cũng quên sạch. Thi thế nào?”
“Cũng được.”
Cô mở ngăn kéo lấy ra một tập chi phiếu mỏng: “Thi xong có thể thoải
mái chút, chị không có thời gian đưa em đi chơi, em tự mình hẹn bạn học, xem muốn đi đâu thả lỏng một lát, ra nước ngoài cũng được.” Thành thạo
viết xong chi phiếu, xé ra đưa cho con bé: “Này, coi như là chị xin
lỗi.”
Con bé chần chừ không dám nhận, Thánh Hâm cũng trở nên
lúng túng, gượng cười: “Gần đây tình hình công ty tốt hơn nhiêu rồi,
tháng này càng tốt hơn, cầm lấy đi.”
Thánh Hâm đi rồi. Cô nghĩ
lại khoảng thời gian trước đây, năm mà bản thân mình thi liên trường,
cha cũng đang bận, không có thời gian lo cho cô, cũng ở trong phòng làm
việc này, cũng trên chiếc bàn này, cha viết một chi phiếu cho cô, bảo cô hẹn bạn đi chơi, không ngờ mấy năm sau người viết chi phiếu cho em gái
liền trở thành cô.
Cô biết bản thân mình thay đổi cả con người, một nửa là do Giản Tử Tuấn ép mà ra, một nửa là do Dịch Chí Duy ép mà
ra. Cô cũng không biết dáng vẻ bây giờ của bản thân mình có tốt hay
không, nhưng sự việc đã đến bước này, bản thân cô đi vào một con đường
một chiều, đành đi tiếp mà không quay đầu lại.
Buổi tối Dịch
Chí Duy có hẹn, cô một mình tùy tiện ăn chút đồ, liền lên phố đi mua quà cho Thánh Hiền. Cậu bé 10 tuổi thích gì nhỉ, cô thật sự không biết. Đi
dạo không có mục đích qua mấy cửa hàng, cuối cùng nghe theo sự giới
thiệu của nhân viên ở một cửa hàng đồ chơi, mua một mô hình con tàu
không gian hoạt hình đang nổi tiếng gần đây. Nghĩ đến dáng vẻ sợ sệt của Thánh Khi hôm nay, lại chạy đi mua một chiếc váy xinh đẹp cho Thánh
Khi. Mua cho Thánh Khi, đương nhiên cũng phải mua cho Thánh Hi, do đó
lại đi chọn một bộ quần áo thể thao hàng hiệu cho Thánh Hi, cô nhớ Thánh Hi thích chơi tennis. Tất cả người trong nhà đều đã có phần, cô dứt
khoát giúp mẹ kế mua một chiếc dây đeo tay, tránh khỏi quá thiếu sót.
Mua một đống đồ như vậy khiến cô có hứng thú mua đồ, cũng mua cho mình
một đống quần áo, đi vào cửa hàng đồ nam, thấy ca vát, lại mua cho Dịch
Chí Duy một chiếc.
Đồ đạc túi lớn túi nhỏ chất vào ghế sau xe
ôtô của cô, giống như mua một đống đồ trước tết hay là giáng sinh, cô
vui vẻ lái xe về. Đến dưới lầu, đồ quá nhiều không cầm được, xách cầm ồm kẹp những túi giấy đó, đứng trước cửa khó khăn lấy ra chìa khóa. Vẫn
chưa mò được chìa khóa, túi giấy lại loạt xoạt rơi hết xuống đất, cô
cũng không tức giận, tự làm mặt quỷ với mình, còn cười cúi xuống nhặt
đồ.
Đang nhặt, cửa lại mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là
Dịch Chí Duy ở nhà, cô cười nói: “Không phải anh nói là có việc sao? Hôm nay sao tan sớm vậy?” Anh không nói một câu quay người đi vào, cô vội
vàng nhặt hết đồ lên đi vào, đặt đống túi to túi nhỏ đó vào bàn trà
thấp, tự mình thay dép đi trong nhà, cười nói: “Hôm nay coi như là em
mua sắm một loạt” Bỗng nhiên nghi ngờ, “Anh sao thế?”
Dịch Chí
Duy ngồi trên sô pha, cũng không nói gì, cũng không động đậy. Cô đi lại, giờ mới ngửi thấy mùi rượu trên người anh, vội vàng nói: “Sao lại uống
nhiều thế.”
“Chẳng uống bao nhiêu.” Giọng nói của anh buồn
buồn, dường như không vui lắm. Cô chưa từng thấy anh uống say bao giờ,
cũng không biết nên làm thế nào, hỏi: “Không thoải mái à? Có cần em giúp anh pha tách trà không?” Vừa hỏi, vừa đi bật đèn chính.
“Tắt
đi!” Bỗng nhiên anh nói lớn tiếng, khiến cô giật bắn mình, lại vội vàng
tắt đèn đi, trong ánh đèn tường lờ mờ, hai người đứng ở đó, giống như
hai viên đá. Cuối cùng, cô quay người: “Em đi chuẩn bị nước cho anh
tắm.”
Trong chốc lát anh lại nắm lấy tay cô: “Thánh Hâm.” Kéo cô ôm vào lòng, siết lấy hôn.
“Anh thật sự uống nhiều rồi.” Cô vùng vẫy, “Bỏ tay ra để em đi chuẩn bị nước.” Anh không chịu nghe, ngược lại càng siết cô chặt hơn, cô nói:
“Muốn ghì chết em à?” Anh cũng không để ý, đẩy cô xuống sô pha, như muốn đè cô khảm vào sô pha vậy. Cô hốt hoảng: “Anh bị gì vậy!” Anh cũng
không nói, hai người quấn lấy nhau, không cẩn thận ngã xuống khỏi sô
pha, đầu cô va đúng vào góc bàn trà, trong chốc lát đau đến tối sầm mặt, cô “ôi chao” một tiếng, cuối cùng anh cũng buông tay.
Cô dùng
tay ấn đầu, tức giận nh