
ếp nhất.
Nếu Diệp Hạo Ninh đang đi nghỉ phép, Tiếu Dĩnh nghĩ
rồi lại nghĩ, rốt cuộc lại bỏ điện thoại di động đang cầm trong tay một lúc lâu
xuống. Cô dù gì cũng hiểu chút ít cá tính của anh, lúc nghỉ phép không thích bị
người khác quấy rầy hơn nữa giờ phút này….. …. không chừng lại còn có cả mỹ nữ
tuyệt trần lần trước ở cạnh tháp tùng cũng nên. Mình cớ gì đi làm kẻ xấu như
vậy chứ?
Nào ngờ tối đó, mẹ của Diệp Hạo Ninh đích thân gọi
điện thoại đến, Tiếu Dĩnh không thể không hết sức cẩn trọng trả lời, chỉ là vì
bố mẹ chồng cô vẫn chưa biết việc hai người họ đang ly thân.
Chỉ nghe thấy Diệp mẫu hỏi: “Tiểu Dĩnh, dạo này công
việc con rất bận à ?”
Tiếu Dĩnh vội trả lời: “ Không bận ạ, lại cũng khá vui
nữa mẹ ạ”
“ À, Mẹ cứ nghĩ mãi không thông, con việc gì phải cực
khổ như vậy. Nếu như con không thích nhàn rỗi, thì cũng có thể làm việc bên
cạnh Hạo Ninh mà, việc gì phải chạy đến nơi xa xôi như vậy? Hiện giờ trông thật
giống cặp vợ chồng phân cách hai nơi”
Ngưng một lát, trong giọng nói trách cứ xen lẫn yêu quý và tôn trọng: “ Nhốn
nháo như thế, sao mà giống trẻ con vậy. Cái thằng Hạo Ninh này cũng kỳ thật,
sao lại cũng đồng ý cho con đi, giờ con sống một mình ở đó, đã quen chưa? Hay
là mời dì đến hàng ngày thổi cơm hầm bảo canh cho con, được không?”
Cô vội nói: “Không cần, không cần đâu ạ!”
Diệp mẫu từ nhỏ lớn lên ở HongKong, sau đó mới theo gia
đình chồng sang Đại Lục định cư. Thế nhưng với việc gia giảm lửa ,canh lượng
nước, trước đây bà vẫn thường làm bảo canh để dì mang sang cho Tiếu Dĩnh uống.
Tiếu Dĩnh có giai đoạn thật sự uống như bị nghiện, sau
này thậm chí còn bái mẹ chồng làm thầy, theo bà học làm.
* Chú thích: Bảo canh: là 1 loại canh hầm của người Trung Quốc nguyên liệu chủ
yếu: bò (tốt nhấ)t, cừu, lợn, gà xương vịt, thêm gừng, rượu hầm trong vòng 3-4
giờ.
Niềm hứng thú đam mê của Diệp Mẫu rất cao, Diệp Hạo
Ninh lại tỏ ra điệu bộ không liên quan đến mình, coi ý chí sôi sục ngất trời
của cô như không khí vậy.
Cô cũng chả thèm chấp nhặt, chỉ là cùng mẹ chồng cẩn
thận tỉ mỉ học hỏi, đúng lúc đang cao hứng, đột nhiên lại nghe thấy giọng điệu
khinh khỉnh pha chút nghi ngờ bên tai: “Em bắt đầu siêng năng từ khi nào vậy?”
Cô hỏi ngược lại:” Bộ trước đây em không siêng năng
sao?”
Anh không có ý kiến, một lúc sau lại nói: “Bình thường
chẳng phải em rất thích nghiên cứu công thức nấu ăn sao? Sao đến hầm bảo canh
em cũng không biết?”
Anh liếc nhìn cô, ngữ khí vẫn ung dung: “Tiếu Dĩnh,
anh thật hoài nghi tâm tư của em đã để đi đâu rồi?”
Chính là bắt đầu từ thời điểm đó, anh luôn cố tình vô
ý chống lại cô, trong chừng mực cho phép, ngay cả biểu cảm cũng được kiềm chế
đúng cách, đến mức ngay cả người bên cạnh cũng thường hiểu lầm rằng hai vợ
chồng đang mắng yêu liếc mắt đưa tình vậy.
Quả là gian xảo quá mức.
“……..Tiểu Dĩnh, con có đang nghe không?
Mãi đến khi giọng nói của mẹ chồng cất lên,Tiếu Dĩnh
lúc này mới lấy lại tinh thần.
Thật là đáng giận! Cô không khỏi suy nghĩ, rõ ràng là đã chia tay rồi, con
người này sao mà cứ bám lấy cô như hình với bóng vậy, lại quấy rối cô bằng
những hồi ức không thoải mái ấy.
Cuối cùng, cô nói:” Mẹ, mai là cuối tuần, con về thăm
mẹ và bố” Dù gì thì Diệp Hạo Ninh cũng không có ở đây, về nhà một mình vui vẻ
thoải mái lại thuận tiện vỗ về an ủi yên lòng mẹ chồng.
Diệp mẫu quả nhiên vừa lòng, rồi căn dặn vài câu mới
gác máy.
Trên thực tế, khoảng cách giữa hai thành phố tuy rằng
có xa một chút, nhưng vừa may có một chuyến bay , vé máy bay cũng không gấp gáp
gì, cơ hồ chỉ lên máy bay chợp mắt một lát, mở mắt ra là đáp đến sân bay thành
phố C.
Tiếu Dĩnh ăn cơm cùng bố mẹ chồng, hàn huyên tâm sự
một lâu, sau đó mới bắt xe đi về nhà.
Thời gian vẫn còn sớm, vừa mới qua giữa trưa, trần nhà
phòng khách sắp xếp theo hình vòng cung thủy tinh thẩm thấu sáng ngời hướng
xuống mặt đất, màn cửa màu trắng kem mở rộng, ánh mặt trời chiếu rọi vào lại là
màu vàng, hắt xuống mặt đất hình thành những đường vân sáng đan chéo nhau. (ve:
tưởng tượng, hình dung a..nhà đẹp..chẹp)
Trong phòng lại vô cùng lạnh lẽo, ngay cả nắm đấm ở
cửa cũng đều lạnh như băng. Lẽ hiển nhiên máy điều hòa vẫn đang chạy. Tiếu Dĩnh
trong lòng hoài nghi, đặt hành lý cạnh cửa, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn
tiến vào trong.
Tiếng bước chân cô rất nhẹ, dẫm trên nền nhà sáng bóng
lạnh lẽo, ngay cả cô gần như cũng không nghe thấy tiếng động. Thế nên, lẽ dĩ
nhiên, khi bước vào phòng ngủ, cũng không đánh thức con người xem chừng đang
ngủ trưa ấy.
Diệp Hạo Ninh lại ở nhà! Lúc này cô thật sự lắp bắp
kinh hãi, nhíu mày xa xa nhìn anh, xem ra tin tức tình báo của cô thư ký đúng
là có vấn đề.
Chiếc trường kỷ hồng đỏ kế cạnh cửa sổ, trước đây cô
cho người của cửa hàng trang trí nội thất chuyển đến, anh còn nói: “Thật là nhỏ
quá”!
Chính là giờ phút này đây, anh lại đang nằm đó bình
yên ngủ say. Có lẽ là vừa mới tắm xong, anh mặc một bộ đồ ngủ đen tơ lụa, cả
đai lưng cũng không thắt chặt, trước ngực khuy áo hơi hé mở, ngón tay thon dài
thong thả rũ xuốn