The Soda Pop
Gặp Anh Là Điều Mỹ Lệ Đầy Bất Ngờ

Gặp Anh Là Điều Mỹ Lệ Đầy Bất Ngờ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322700

Bình chọn: 7.00/10/270 lượt.

giành phần thắng nữa rồi. (bà này, đúng là…*ánh nhìn khinh bỉ*)

“Thiên Thiên, đến phiên cô.” Thẩm Hạo nói.

Diệp Tử nắm chặt tay Thiên Thiên dưới bàn, cho cô thêm sự động viên. “Thiên Thiên, phải tự tin.”

Thiên Thiên hít sâu một hơi, từ từ mở cặp văn kiện ra.

Trước mắt là mấy chục trang tư liệu, Thiên Thiên ngây ra một lúc, rõ ràng cô đem bản tiếng Anh để lên trên, tiếng Trung để ở dưới, sao hiện tại lại bị đảo lộn.

Thiên Thiên tiếp tục tìm kiếm, nhưng tìm hết cặp văn kiện cũng không thấy bản phiên dịch đâu cả.

Nhiệt độ trong phòng không cao nhưng bàn tay vô đổ đầy mồ hôi, trên lưng cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên trán càng toát ra từng giọt từng giọt.

“Thiên Thiên, em sao vậy?” thấy cô đã lâu không có động tĩnh gì, Thẩm Hạo nhịn không được hỏi.

“Tôi…” Thiên Thiên vốn dĩ đã lấy lại được dũng khí nhưng mọi chuyện lại làm dũng khí này tiêu tan vô tung vô tích.

Thẩm Hạo trong lòng hình như dậy lên một chút bất an, thần sắc của anh lộ ra nét quan tâm, “Mọi người đều đang chờ em, Thiên Thiên, không cần khẩn trương, nói theo bản kế hoạch em đã làm là được rồi.”

Thiên Thiên muốn mở miệng nói cái gì, nhưng tìm không ra từ ngữ.

Mọi người bắt đầu bàn tán, thỉnh thoảng nhìn lướt qua Thiên Thiên vài lần.

Thẩm Hạo trừng mắt nhìn mọi người, thành viên hai tổ lập tức im lặng.

Diệp Tử kinh ngạc dùng ánh mắt hỏi nhưng Thiên Thiên làm như không thấy, lúc này đầu óc cô trống rỗng.

Thẩm Hạo nhướng nhướng mày, phát hiện đã xảy ra chuyện, Thiên Thiên rất coi trọng bản kế hoạch này, tuyệt đối không có khả năng không chiến đã lui, trên mặt anh là một nụ cười rất nhẹ, trong mắt có một loại tình tự không rõ lướt qua. “Thiên Thiên, em muốn bỏ cuộc sao?” (cha này rất biết cách khích tướng Thiên tỷ à ;)), có bạn trai hiểu mình như thế còn cầu gì nữa.)

Thiên Thiên đột nhiên đứng thẳng người lên, bản kế hoạch này là tâm huyết của cô, vì sợ mà vứt bỏ, cô bây giờ không sợ thất bại nữa rồi, tim cô đập nhanh hơn, nỗ lực nhớ lại những từ khó tiếng Anh, học bộ dạng của Diệp Tử, hắng giọng một cái.

Lúc đầu tốc độ của cô vội vội vàng vàng, đến đoạn giữa thì tìm được cảm giác, dần dần lấy lại thăng bằng, nhưng tiến vào phần cuối, cô nói lắp bắp rất không lưu loát, mỗi câu còn phải dừng lại nghĩ vài phút. Đó là bởi vì cô lâm trận mài dao không đủ sắc, không thể hiểu rõ hết phần tư liệu Trường Kiếm Tận Thiên phiên dịch giùm cô, cô vốn dĩ trông cậy đến lúc đó có thể nhìn vào tư liệu, làm sao biết được trong thời khắc mấu chốt thì phần tư liệu đó không cánh mà bay.

Ông Tom đang nghe hăng hái nên chịu đựng không nổi cô nói một câu lại dừng ba lượt, ông cau chặt chân mày.

Thẩm Hạo vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Thiên Thiên, hy vọng có thể nói giùm phần còn lại cho cô.

Ông Tom lại bỗng nhiên nói lưu loát bằng tiếng Trung: “Thiên Thiên, cô nói tiếng trung đi, tôi nghe hiểu được.” (mình thích kiểu sếp này :"> không làm khó nhân viên)

Vòng vo, không ai nghĩ tới.

Thiên Thiên thấy vậy vui mừng khôn xiết. dùng tiếng mẹ đẻ trình bày quan điểm của mình dĩ nhiên thuận lợi hơn nhiều với miễn cưỡng dùng tiếng Anh, phương án của cô chính là cung cấp một loạt phục vụ mới, ví dụ kéo dài thời hạn bảo hành…

Ông Tom lấy tay gõ gõ mặt bàn, có chút suy nghĩ.

Bằng sự hiểu rõ của Thẩm Hạo đối với ông, đây là thói quen lúc ông đang đắn đo lựa chọn, hai phần kế hoạch mỗi người mỗi vẻ, Diệp Tử thắng nhờ kinh nghiệm, Thiên Thiên chiếm ưu thế ở chỗ dám đổi mới, trong khoảng thời gian ngắn ai ưu ai kém, quả thật khó mà kết luận.

Quả nhiên, Thiên Thiên sau khi nói xong thì ông Tom nhắm mắt suy tư một hồi rồi nói: “Tôi cần thời gian suy nghĩ, Thẩm Hạo và Diệp Tử ở lại, những người khác đi ra ngoài trước đi.”

Thiên Thiên là người đầu tiên rời khỏi phòng họp, trước lúc ra khỏi cửa cô còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Hạo liếc một cái.

Thẩm Hạo vô tội sờ soạng cái mũi, cười khẽ một chút.

Cho đến lúc tan tầm, kết quả cuộc họp như cũ chậm chạp chưa có.

Có đồng nghiệp bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người, Thiên Thiên ngồi yên tại chỗ kì kèo mè nheo, lúc thì dọn dẹp bàn, lúc lại đem văn kiện sắp lại theo trật tự thời gian.

Simon và Elva cười hỏi: “Thiên Thiên, còn không về sao?”

Thiên Thiên gật gật đầu, lại lắc đầu, họ không phải đương sự, không hiểu được tâm lí mâu thuẫn của cô lúc này, cô vừa muốn mau biết kết quả, lại sợ đến lúc đó sẽ thất vọng.

Lúc trong văn phòng nguời ra về đã khá nhiều thì cửa phòng họp rốt cuộc mở ra.

Thiên Thiên duỗi thẳng cổ liều mạng nhìn kĩ, Diệp Tử đi ra đầu tiên, sau đó là ông Tom, cuối cùng là Thẩm Hạo. mỗi người không hề tỏ rõ thái độ trên mặt, Thiên Thiên cho dù thông minh đến thế nào cũng không đoán ra.

Ông Tom thấy Thiên Thiên còn nỗ lực làm việc chưa về thì ý cười đầy mặt bắt tay cô, “ Rất tốt, rất tốt, tiếp tục nỗ lực.”

Thiên Thiên càng không hiểu ra sao.

Ông Tom cùng với Bùi Tử Mặc giám đốc phòng hành chính đi xuống lầu, rời khỏi công ty trước, Thẩm Hạo và Diệp Tử tự về phòng làm việc của mình.

Thiên Thiên buồn bực cực kì, bất luận kết quả ra sao, cũng nên thông bá