
của Tiêu Dao còn văng vẳng bên tai, Trường Kiếm Tận Thiên là Thẩm Hạo, Thẩm Hạo chính là Trường Kiếm Tận Thiên.
Mặt cô não nùng, cô đang tức giận, hơn nữa là hết sức tức giận.
Tuy cô không rõ Thẩm Hạo làm sao biết thân phận của cô, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng chính là, anh lại che giấu sự việc.
Cô thật lòng xem anh như bạn bè, còn tâm sự mọi chuyện với anh, còn anh thì sao, từ đầu đến cuối lấy cô ra làm trò cười, nhìn cô do dự, mâu thuẫn, xấu mặt.
Thật sự là quá đáng!
“Thiên Thiên, anh đã trở lại.”
Thiên Thiên nhìn chăm chú màn hình máy tính, lại tức đến đau lòng. Hai tay máy móc gõ bàn phím, đánh ra mấy kí tự lộn xộn liên tiếp.
“Thiên Thiên?”
Thiên Thiên bĩu môi, chỉ là không muốn nói chuyện với anh.
“Lúc nãy hình như anh thấy Tiêu Dao, phải không?”
“Không có.” Cô nói được thì làm được, đã đồng ý Tiêu Dao không nói thì cô sẽ không nuốt lời.
“Có lẽ anh nhìn nhầm.” Trường Kiếm Tận Thiên nói.
Thiên Thiên tức quá, cô cầm điện thoại lên muốn gọi cho Thẩm Hạo, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cô nói: “Tận Thiên, lúc nãy không phải anh nói muốn gặp mặt em?”
“Đúng vậy, nhưng em đã cự tuyệt anh.”
Thiên Thiên nỗ lực bình phục tinh thần: “Không, em lấy lại lời vừa rồi, em muốn gặp anh.”
“…”
“Em phát hiện, thật ra em vẫn thích anh hơn một chút nha.”
“…”
“Để cái đồ Thẩm Hạo kia đi gặp quỷ đi.” (há há… )
“…”
“Vậy gặp ở chỗ hôm trước anh đã nói nha.”
“…” Trường Kiếm Tận Thiên nhất thời không cách nào thích ứng chuyển biến thình lình của Thiên Thiên: “Thiên Thiên, em sao vậy?”
Thiên Thiên luôn là người ngay thẳng, đã không giả bộ nổi nữa, “Không sao, rốt cuộc anh có muốn gặp em không?”
“Đương nhiên muốn, anh có chuyện muốn gặp em để nói trực tiếp.”
Thiên Thiên cười lạnh một chút: “Anh có phải lại muốn không trao đổi số điện thoại, đúng không, anh có thể bằng trực giác có thể nhận ra em từ ánh mắt đầu tiên?”
“Đúng, Thiên Thiên, em rất hiểu anh.” Trường Kiếm Tận Thiên không ý thức đến họa là từ miệng mà ra. Thiên Thiên đã kề cận giới hạn bùng nổ a. (câu nói này là ngu nhất từ khi bắt đầu truyện tới nay của Hạo ca a )
“Anh còn giả bộ được nữa sao?” Thiên Thiên tức phát run.
“…”
“Anh đi chết đi, Thẩm Hạo.” Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.
Cô thoát khỏi game, tắt máy tính, còn hung hăng giật luôn phích cắm.
Điện thoại di động của cô cùng lúc đó vang lên: “Vì em chung tình, dốc hết thành tâm thành ý của anh, xin em trân trọng tình cảm này…”
“Hừ.” cô dùng lực nhấn nút OFF, lại ngẫm nghĩ một chút, cô tháo pin luôn.
“Tôi cho anh lừa nè, cho anh lừa tôi nè.” Cô dùng sức đánh vào gối, cái gối đáng thương thay thế Thẩm Hạo yên lặng bị giày vò.
Cô dùng chăn che kín đầu, oa oa chửi bậy, thề nhất định không tha thứ anh.
Ngày hôm sau, sau khi Thiên Thiên rời giường lại giống như không có việc gì xảy ra chuẩn bị đi làm.
Tinh thần cô sảng khoái, mà người nào đó thì sắc mặt xanh trắng, vành mắt thâm đen trầm trọng.
Diệp Tử thấy thế giật nảy mình: “Ông không sao chứ? Sắc mặt tệ quá.”
Thẩm Hạo bất đắc dĩ nói: “Không sao, tối hôm qua ngủ không ngon.”
Thiên Thiên lạnh lùng liếc mắt, không nói được một lời đứng tại chỗ, trong lòng thầm nói: đáng đời.
Diệp Tử liếc mắt một cái là biết có chuyện xảy ra, nhưng trước mặt bá quan cô không tiện mở miệng hỏi.
Còn đúng 1’ cuối là đến giờ làm thì Bùi Tử Mặc đi vào, hô to gọi nhỏ: “Nguy hiểm thật, may là không đến muộn.”
Anh quay người lại thấy vẻ mặt Thẩm Hạo tối sầm, kề sát nói: “Huynh đệ a, ông có chuyện thương tâm gì, nói ra cho mọi người vui vẻ một chút đi.”
Thẩm Hạo một chút phản ứng cũng không có.
“Không đúng a.” Bùi Tử Mặc và Diệp Tử liếc nhìn nhau, Thẩm Hạo xưa nay độc mồm độc miệng, lại thích nhất là tranh cãi với Bùi Tử Mặc, hôm nay lại như vậy quả thật tình hình quá không tầm thường.
Thẩm Hạo lười để ý, về phòng làm việc. Thiên Thiên xử lý xong công việc, đứng dậy xoay xoay cổ, cầm ly lên đi rót nước.
Thẩm Hạo giống như bị điện giật từ ghế ngồi bắn người lên, theo sát phía sau Thiên Thiên, lúc đi ngang qua phòng khách liền túm cô kéo vào.
“Anh muốn làm gì?” lúc Thiên Thiên phản ứng kịp thì Thẩm Hạo đã dùng thân người chắn ở cửa.
“Thiên Thiên, em cho anh một cơ hội để giải thích.”
“Tối hôm qua tôi đã cho anh cơ hội.” Thiên Thiên khẽ nhíu mày.
Thẩm Hạo muốn nói lại thôi: “Anh không nên giấu em…”
Thiên Thiên ngắt lời anh: “Nói xong chưa? Nói xong tôi đi.”
Thẩm Hạo tóm lấy tay cô: “Thật ra anh đã muốn sớm nói với em, nhưng…” mồm mép xảo biện như Thẩm Hạo hôm nay lại không tìm ra từ để nói.(lập lại câu nói ban nãy của Thiên tỷ đáng đời )
“Anh muốn thấy tôi xấu hổ mà, bây giờ anh rất đắc ý đúng không?” Thiên Thiên sôi gan, trong mắt hừng hực như có lửa lớn đang thiêu đốt.
Thẩm Hạo gấp đến độ sắc mặt cũng thay đổi: “Đương nhiên không phải, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp.”
“Phiền anh phải chuẩn bị bản nháp bịa chuyện rồi, chúng ta từng có cơ hội ở riêng rất nhiều lần, nói ra sự thật đối với anh khó như vậy sao?” Thiên Thiên phẫn nộ cũng là điều có thể thông cảm.
Thẩm Hạo uể oải, anh sớm đã biết Thiên Th