
ỏ giọt ——
Từng chữ từng chữ, như từng viên đá đập vào lòng của Kiều Tâm Du.
Kiều Tâm Du kiềm chế xúc động muốn mở cửa. Cô
không thể lại tin tưởng lời của hắn thêm một lần nữa, lời ngon tiếng ngọt của
hắn hẳn là do Đinh Hạo Hiên dạy cho! Kiều Tâm Du không ngừng tự làm mình tê
liệt, tự thôi miên bản thân. Nhưng . . . . . . Tại sao câu nói ‘anh yêu em’ vẫn khiến cho Kiều Tâm
Du run sợ không động đậy được.
Nhâm Mục Diệu cảm thấy một trận cảm giác đau đánh tới đỉnh đầu, đôi con ngươi
như được nhuộm lấy một màu đen của hắn khóa chặt, thân thể mềm nhũn tuột xuống
ngay tại cửa ra vào, cuộn thành một khối.
Nước mắt như một dòng suối nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, uốn lượn trên gương mặt
trắng bệch . . . . .
Đợi đến khi mưa lệ tạnh hẳn, Kiều Tâm Du cảm thấy ngoài cửa đã không còn bất kỳ
tiếng vang nào, ngửa đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tường, mười hai giờ
khuya rồi. Đã trễ thế này, chắc hắn về rồi cũng nên!
Kiều Tâm Du chống vào vách tường đứng lên, phát giác chân mình đã tê dại, cô
đứng yên một lát, chờ cảm giác tê dại biến mất, sau đó lê bàn chân đã cứng đơ
của mình vào phòng ngủ.
————
Kiều Tâm Du trợn tròn mắt, mù mờ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trời đã dần dần
sáng. Đêm qua, cô lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu
đều là hình ảnh Nhâm Mục Diệu, có tướng mạo, cũng như giọng nói của hắn.
Cứ như vậy, cô mở to mắt ngỡ ngàng nhìn sắc trời dần dần đã hóa trắng ngoài cửa
sổ, cả đêm không ngủ, thế nhưng cô lại không chút mệt mỏi.
“Reng, reng reng. . . . . .” Đồng hồ báo thức vang lên.
Kiều Tâm Du đưa tay tắt đồng hồ báo thức, đã bắt đầu một ngày mới, nên đem
chuyện không vui ngày hôm qua quên hết đi! Kiều Tâm Du nhếch miệng lên, nặn ra
một nụ cười mỉm tái nhợt.
“Két . . .!” Kiều Tâm Du kéo ra cánh cửa sắt nặng nề.
Cúi đầu nhìn, hai mắt cô trợn tròn ——
Thân thể cao to của Nhâm Mục Diệu co rúc lại, nằm trên mặt đất lạnh như băng,
đầu tóc rối bời, cả người không ngừng run rẩy.
Sao hắn lại ở chỗ này?
Kiều Tâm Du khinh thường liếc hắn một cái, tám phần lại là chiêu khổ nhục kế,
lần này cô còn lâu mới bị lừa.
Kiều Tâm Du cho là hắn đã ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó nhón chân
lên, lặng lẽ đi qua người hắn. . . . . .
Thấy Nhâm Mục Diệu không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại lòng Kiều Tâm Du
dâng lên một nỗi niềm mất mát nho nhỏ.
Kiều Tâm Du vẫn không nhịn được, cho phép mình nhanh chóng quay đầu lại lén
nhìn hắn một cái.
Gương mặt trắng bệch không còn chút máu, chân mày đen đặc nhíu thành một đường,
đôi môi mỏng sắc bén cũng biến thành màu trắng.
Không tệ! Khá thật! Không biết lần này Đinh Hạo Hiên đã mời đến thợ trang điểm
cao cấp nào, khiến hắn giống như bị bệnh thật vậy.
Dùng hai lần khổ nhục kế với cô, lập đi lập lại! Lại còn dám dùng lần thứ ba.
“Hừ!” Kiều Tâm Du bực mình hừ một tiếng, lập tức quay đầu đi. Bước chân vốn dồn dập đi tới ngoài nhà trọ, thế nhưng
cũng là dần dần chậm lại.
“Anh ta thật không sao chứ? Không lẽ anh ta thật sự suốt đêm nằm ngủ ngoài?”
Kiều Tâm Du lặng lẽ thì thầm.
Lòng Kiều Tâm Du càng
thêm bất an, độ dài bước chân càng trở nên ngắn. . . . . . Cô bỗng dưng ngừng lại, hít sâu một hơi, “Dù sao
cũng đã gần trở nên vừa ngốc nát vừa ngu xuẩn rồi, thêm một lần vừa ngốc nghếch
vừa đần độn cũng chẳng sao.”
Nói xong, cô lập tức xoay người.
“Nè! Tỉnh dậy đi!” Kiều Tâm Du vừa dùng vẻ mặt đóng băng vừa đưa chân đá hắn
một phát.
Nhưng, hai mắt Nhâm Mục Diệu vẫn nhắm nghiền, không nhúc nhích.
“Vẫn giả vờ đúng không!” Kiều Tâm Du tức giận nghiến răng nghiến lợi nói, đột
nhiên nghĩ ra một ý tưởng hư hỏng, cô mở cửa, vào nhà.
Trở ra lần nữa, trên tay cô bê theo một chậu nước lạnh, “Vẫn không đứng dậy
đúng không! Được lắm, đừng trách tôi!”
“Ào ——” một chậu nước lạnh dội đến trên người Nhâm Mục Diệu, trong khoảnh khắc
toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều ướt đẫm.
“Ư. . . . . .” Một tiếng rên rỉ nặng nề vang lên, nhịp thở
mong manh, vô cùng yếu ớt. Mới vừa rồi toàn thân Nhâm Mục Diệu hắn nóng bỏng
như lửa lò, giờ thoáng chốc cảm thấy mình như được đặt trong hầm băng, từng
luồng khí lạnh thẳng một đường chạy lên trên mà toát ra.
Chân mày thanh tú của Kiều Tâm Du khẽ chau chặt, Nhâm Mục Diệu có gì đó không
đúng, cô ngồi chồm hổm xuống, lay lay thân thể của hắn, “Mục Diệu!” Khẽ gọi một
tiếng.
Nhâm Mục Diệu nhíu chặt hai hàng lông mày, đôi môi trắng bệch không nhịn được
mà run rẩy, hoàn toàn không phát ra bất kì âm thành nào.
“Mục Diệu! Anh làm sao vậy? Tỉnh lại đi. . . .
. .” Tay Kiều Tâm Du sờ sờ gương mặt tái nhợt của hắn, “Nóng quá!”
Hô hấp nặng nề nhào vào mu bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Kiều Tâm Du, hơi thở
nóng bỏng hầm hập, như thở ra một ngọn lửa.
Bàn tay lạnh như băng của cô chạm tới gò má lửa nóng của hắn, Nhâm Mục Diệu đột
nhiên cảm thấy thật thoải mái, đôi mắt nhắm chặt của hắn chậm rãi hé mở, mở
miệng nói: “Tâm Du, thật là em sao?” Giọng nói của hắn khẽ run, suy yếu vô lực.
“Anh phát sốt sao? Cũng đâu phải đứa trẻ lên ba, sao lại không biết tự chăm sóc
mình hả?” Miệng Kiều Tâm Du oán trách, hốc mắt thì bị