
i ánh mắt của người
khác, diện luôn mái tóc trắng lập dị khác người này ra ngoài, chờ tóc mới mọc
ra.”
Ám Dạ Tuyệt đứng ở một bên trầm mặc nhìn màn biểu diễn tuyệt vời đầy phấn khích
này, lặng lẽ vỗ vỗ vai Đinh Hạo Hiên, biểu thị sự đồng tình với mái tóc trắng
của hắn, “Tôi sẽ mua cho cậu hai bộ tóc giả.”
Giọng điệu này, sao lại nghe như —— tôi sẽ đốt cho cậu nhiều thêm chút giấy
tiền vàng mã.
“Vậy không bằng cậu trực tiếp đưa cho tôi một con dao để tôi tự sát luôn đi...”
Đinh Hạo Hiên còn chưa nói hết lời, Khả Khả đã ung dung đi tới bên cạnh hắn,
đưa cho hắn một con dao gọt trái cây sáng lóe, “Tuy rằng có hơi nhỏ một chút,
nhưng đủ sắc bén! Chú lựa chọn phương thức tự sát nào đây?” Đôi mắt tối tăm
nhất thời chớp động ánh sáng chói lóa, dường như không thể chờ đợi được nhìn
thấy cảnh Đinh Hạo Hiên tự sát.
“Cắt cổ tay? Không được, máu chảy quá chậm. Cắt động
mạch? Cái này cũng không được, chết quá nhanh không hay. Mổ bụng? Chúng ta cũng
không phải là người Nhật Bản, không thể bị ảnh hưởng bởi chủ nghĩa phát-xít
được. Vậy thì... biết cắt chỗ nào
đây?” Tay Nhạc Nhạc chống cằm, suy nghĩ thật kĩ, trong đôi mắt hồn nhiên không
chút gian tà bỗng hiện lên ý cười ranh mãnh.
Khả Khả chỉ một cái vào đáy quần hắn, “Cắt chỗ này đi!”
“Cắt chỗ nào? Không phải ngay từ lúc ở phi trường đã bị cắt rồi sao, vẫn còn
à?” Ám Dạ Tuyệt cười trộm.
“Các người...” Đinh Hạo Hiên giận đến mức trực tiếp đâm cây dao gọt trái cây
vào quả táo, “Tôi muốn đi tìm phụ nữ sinh con cho tôi!” Đinh Hạo Hiên giận đùng
đùng đi về phía cửa, đột nhiên ngừng lại, “Sinh một chục!”
Nhiều như vậy chắc có thể đối kháng được với hai tiểu ác ma này!
“Không thể nào!” Nhâm Mục Diệu cười đùa nói: “Cái kia của cậu đã bị cắt rồi,
cậu xác định, khẳng định, nhất định, còn có thể khiến phụ nữ sinh con cho cậu
sao?”
Chờ Nhâm Mục Diệu nói hết lời, bóng lưng tang thương của Đinh Hạo Hiên đã biến
mất từ lúc nào rồi.
“Tôi đi xem hắn chút, để đảm bảo hắn không giết hại con gái nhà lành.” Ám Dạ
Tuyệt phất tay với hai tiểu ác ma một cái, “Khả Khả Nhạc Nhạc, hẹn gặp lại!”
“Chú Ám, đừng quên chú còn nợ cháu mười bé gấu bông!” Nhạc Nhạc sợ hắn quên,
đặc biệt nhắc nhở Ám Dạ Tuyệt.
“Chú Ám, còn cả cây súng lục chín chuôi của cháu nữa.”
“Ngày mai chú sẽ đưa chúng đến nhà các cháu.” Ám Dạ Tuyệt hắn nếu nuốt lời,
chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao.
Đôi mắt trong suốt của Kiều Tâm Du tràn ra một tia nghi ngờ, đảo qua đảo lại
nhìn ba cha con phía trước, “Phi trường? Cắt cái đó? Là có ý gì?”
Khả Khả Nhạc Nhạc lập tức khép chặt miệng, lắc đầu một cái. Lần nữa đưa ánh mắt mềm yếu của mình về phía cha, cầu
xin giúp đỡ.
Hiện giờ hai đứa nhóc đã biết, người có thể khắc mẹ, chỉ có cha.
Nhâm Mục Diệu ngồi bên cạnh Kiều Tâm Du, đưa tay cản cô lại, không mấy tự nhiên
mà ôm cô vào lòng, “Tâm Du, em có nghe thấy không?”
“Nghe thấy gì?”
“Đinh Hạo Hiên muốn sinh mười đứa. Chúng
ta liệu có nên cố gắng nhiều hơn chút!?”
Kiều Tâm Du lạnh lùng
liếc hắn một cái, “Yên tâm, tuyệt đối không có khả năng này, anh ấy chẳng sinh
ra được đứa bé nào đâu. Nếu sinh được, ngược lại, anh ấy có thể trình lên chính phủ, thông báo ghi tên vào sổ
kỉ lục Guinness, và giới nghiên cứu y học.”
“Hả...” Đầu Nhâm Mục Diệu bỗng rơi xuống một giọt mồ hôi, im lặng.
Hiện giờ hắn đã biết rõ, tại sao lòng dạ hai đứa nhóc này lại ác độc như thế,
gien ác ma cũng không phải đến từ cha.
“Tâm Du, sao em không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tìm anh làm gì?” Nhâm Mục Diệu
bày ra tư thái của một người đàn ông tốt.
Kiều Tâm Du mở túi xách, lấy ra một phong thư từ bên trong, “Đây là thư từ chức
của em, xin lỗi, em không thể đảm nhiệm chức nhà thiết kế chính của Mlonch
được.”
Nhâm Mục Diệu nhận lấy phong thư màu trắng trong tay cô, “Được!”
“Anh...” Kiều Tâm Du không ngờ Nhâm Mục Diệu lại đáp ứng bình thản đến vậy.
“Bây giờ dưỡng bệnh quan trọng hơn, về phần...” Phong thư trong tay hắn từ từ
bị xé.
“Nè! Anh làm gì vậy!” Kiều Tâm Du cũng biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô
mà.
Nhâm Mục Diệu xé nát tờ giấy rồi ném lên không trung, như hất bông tuyết vậy,
nó bay lượn thoải mái múa múa trên không trung.
“Mlonch vốn là lấy tên em để đăng kí.”
Chân mày Kiều Tâm Du khẽ chau chặt, “Cái gì? Anh lại tự ý...” Cô cầm gối ôm
lên, ném về phía hắn.
Nhâm Mục Diệu không lo lắng, đứng tại chỗ, duỗi tay ra, gối ôm ném về phía hắn,
vững vàng bị hắn chụp lại trong tay.
“Woa wa ——”
Giọng trẻ con ngây thơ, lộ ra một phần phấn khích.
Nhâm Mục Diệu và Kiều Tâm Du ngừng đùa giỡn nhau, quay đầu nhìn về phía bàn làm
việc của hắn ——
Một khung cảnh hỗn độn.
Từng tập giấy tờ bị mở ra, ném xuống trên mặt đất một cách hỗn độn. Giấy giấy
tờ bóng loáng bừa bãi nằm trên bàn làm việc, xếp thành từng tầng thật dày. Hai đứa nhóc đứng trên bàn, học cách Nhâm Mục Diệu xé
giấy, sau đó ném lên không trung.
Nhạc Nhạc ném những mảnh vụn trong tay lên không trung, kích động nói: “Khả
Khả! Nhìn nè nhìn nè, bông tuyết của em lớn hơn anh.”
Sắc mặt hắn dần dần trầm xuống, đông cứng thành một làn sương lạ