Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất

Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323933

Bình chọn: 9.5.00/10/393 lượt.

ật Khách Tắc): là một địa khu của Khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Về mặt lịch sử, hầu hết địa khu từng là một phần của

tỉnh Tsang, thuộc Tây Tạng cũ. Trung tâm hành chính của địa khu là thành phố Shigatse.

[4'> Giới tỳ khưu: còn gọi là giới cụ túc, chỉ giới luật các vị tỳ khưu và tỳ khưu ni phải tiếp nhận và tuân thủ, thọ giới

tỳ khưu là chính thức có được tư cách tỳ khưu, tỳ khưu ni.

Năm

1702, Tsangyang Gyatso hai mươi tuổi đến Shigatse. Tu viện Tashilhunpo

dưới ánh nắng lấp lánh hào quang rực rỡ, nó chỉ thẳng lên trời xanh,

dường như biết trước ý trời, quang ảnh mê ly, soi rọi cơn sóng nhấp nhô

trong lòng Tsangyang Gyatso. Còn Ngài vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh điềm đạm, dường như người đến đây thọ giới là một nhà sư không liên quan gì với

Ngài. Thượng Sư đi theo bên cạnh thấy thần sắc khác thường của Ngài lại

sinh lòng bất an, vì họ không biết vị Phật sống trẻ tuổi này rốt cuộc

đang nghĩ gì. Vẻ trầm mặc của Ngài tựa như mặt trời lặn chầm chậm chìm

xuống phía tây, mang theo một nỗi cô độc cách biệt với đời và đoạn tuyệt lạnh lẽo.

Đêm nay tôi bắt đầu cảm thấy bất an vì cái tên

Tsangyang Gyatso. Đọc qua thơ tình của Ngài, tôi đã hiểu, trên đời Ngài

không thể thoát ly biển tình được nữa, dù linh hồn Ngài rất cố gắng đến

gần bên Phật. Tôi từng thề ước, đời này chỉ làm một cô gái trong cõi

trần, kiếp sau lại nghe Phật giảng thiền. Nhưng thời khắc này tôi lại

muốn làm một người hành hương vô danh của cung Potala, một mình đi trên

thềm đá dài hun hút. Hoặc vượt ra khỏi hồng trần muôn trượng, cùng Ngài

đi đến đạo tràng bồ đề; hoặc vì Ngài ở chốn hồng trần sâu nhất, soi

gương trang điểm. Tạm thời ném trách

nhiệm và sứ mệnh sang một bên, Ngài không còn là vị vua lớn nhất của

cung Potala, Ngài chỉ muốn làm lãng tử không tên trên đường phố Lhasa,

làm tình lang tuấn tú của Dawa Dolma.

Có một số nơi mà đời này

nhất định phải đi, chỉ có đích thân thăm thú non nước phương xa, khiến

giấc mơ hư ảo trở thành chân thực sống động, mới không uổng công đến

nhân gian này một chuyến. Nhưng khi chúng ta nhìn thấy tình cảnh trong

mơ, phong cảnh tuyệt đẹp như vậy, liệu chúng ta có thể yên lặng không

lời hay chăng? Há chẳng biết, mỗi hạt bụi trần rơi xuống đều sẽ quấy

nhiễu nó. Khi chúng ta bước vào tu viện Tashilhunpo ở Shigatse Tây Tạng, nên hiểu rằng, từng cành cây ngọn cỏ, từng viên gạch ngói, từng vị sư

vị sãi ở đây, đều không nên bị làm phiền.

Màu sắc của mặt trời

khi lặn thật sự rất đẹp, tu viện Tashilhunpo không biết được ai tráng

lên một lớp màu đỏ rực, tựa như hoàng hôn đã uống say. Con đường lát đá

được năm tháng mài bóng kia đã cất giữ biết bao nỗi lưỡng lự hoang mang

và cố chấp của khách hành hương. Chúng ta nên tin rằng, ở đây trước sau

đều có một lá kinh phướn phấp phới, chờ đợi bạn và tôi. Chỉ là đứng lặng hồi lâu trước điện Phật trang nghiêm, ngắm trời xanh mênh mông rộng

lớn, nghe tiếng chuông đồng trong trẻo lay tỉnh ký ức kiếp trước, không

biết những người đột nhập đất thánh này đi vào cảnh thiền, còn có thể

bước ra hay không?

Ba trăm năm trước, vị Phật sống tên là

Tsangyang Gyatso ấy thọ giới ở đây, một ngọn đèn bơ cũ kỹ của tu viện

Tashilhunpo nhớ được tình cảnh năm đó. Tsangyang Gyatso trẻ tuổi ngồi

trang nghiêm trước mặt Ban Thiền thứ 5 và mấy vị Thượng Sư, Ngài nhắm

mắt niệm kinh, sắc mặt lạnh nhạt như băng. Mặc cho đại sư khuyên giải và hướng dẫn, vẻ bình tĩnh của Ngài khiến mọi người cảm thấy hết sức lúng

túng và đáng tiếc. Thời khắc đó Ban Thiền thứ 5 hiểu rõ, đời người trăm

dạng, dù bước vào cửa Phật, đông đảo sư sãi vẫn mội người có một duyên

pháp và số mệnh riêng. Có người muốn danh lợi, có người muốn tình yêu,

có người chỉ nguyện suốt đời ở bên Phật tổ, không mong không cầu. Ngắm

vị Phật sống bình tĩnh trước mặt, Ban Thiền bắt đầu cảm thấy lời nói của mình thật yếu ớt, bất lực.

Tsangyang Gyatso rốt cuộc cũng quỳ

bái dưới gối Ban Thiền thứ 5, dập đầu thật sâu, kiên định nói rằng: “Làm trái mệnh lệnh của Thượng Sư, thực sự hổ thẹn. Đệ tử biết rõ chân tướng trên đời đều là không, nhưng đệ tử đã không thể quay đầu, kính xin

Thượng Sư thu hồi sa di đã thọ trước đây, để đệ tử hoàn tục.” Tsangyang

Gyatso như một hồ nước phẳng lặng, dáng bình tĩnh và kiên định của Ngài, lại khiến cả tu viện Tashilhunpo lập tức sóng lớn cuồn cuộn, các sư

theo đó đồng loạt quỳ xuống. Họ chẳng ai lường được, vị Phật sống trẻ

tuổi này lại cam nguyện vứt bỏ địa vị chí cao vô thượng, chọn lưu lạc

cõi tục, làm một người hát rong bình thường mua say trên đường phố.

Lẽ nào Ngài thật sự bị tình yêu làm mờ hai mắt, làm rối thần trí? Nếu

không sao Ngài lại có thể chẳng chút do dự từ bỏ mọi thứ đang có, buông

bỏ Phật tổ mà Ngài yêu kính, và cả những con dân ngày ngày về chầu Ngài. Phật lẽ nào không từ bi khoan dung? Nhưng Ngài rõ ràng quá đỗi ích kỷ,

chỉ vì tình yêu cá nhân, vì một cô gái Qonggyai, bỏ rơi đông đảo chúng

sinh. Ngài còn là vị Phật sống muôn dân kính mộ chăng? Song nhìn vào ánh mắt u uất của Ngài, vì sao chẳng ai nỡ trách tội Ngài? Đó là vì chẳng

ai có thể giữ được


Insane