XtGem Forum catalog
Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323361

Bình chọn: 10.00/10/336 lượt.

rời. Nhìn cảnh ấy, lòng tôi như ấm lại. Trong hồi ức của tôi và Triệt Dã, những con đom đóm ấy giống như ngọn đèn sưởi ấm cả quá khứ.

“Này... đừng có giết hại chúng.” Cậu ta dặn dò tôi, có vẻ không yên tâm lắm.

“Đâu có, rõ ràng tôi rất nhẹ nhàng mà.”

“Hi hi.”

“Cậu đang cười tôi đấy hả?”

“Không đâu, hì hì.”

“Cậu lại cười tôi nữa rồi.”

Người này thật chẳng lịch sự chút nào cả, chả lẽ mình nói là mình rất nhẹ nhàng lại buồn cười hay sao?

Nhưng trước cảnh đom đóm tỏa sáng sưởi ấm mọi cảnh vật trước mắt này, tôi quyết định sẽ rộng lượng, không so đo với cậu ta nữa.

“Cậu bắt đom đóm để làm gì thế?”

“Cậu không thấy là... hôm nay bầu trời không có lấy một vì sao nào sao?”

“Ừm.” Lúc xuống xe tôi đã phát hiện thấy bầu trời hôm nay tối đen như mực, không có một ánh sao nào. Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến việc bắt đom đóm chứ?

“Nếu trước mặt cậu chỉ toàn một màu đen tối mịt, chắc điều cậu hy vọng nhất lúc ấy là được nhìn thấy một chút ánh sáng, giống như khi cậu bị lạc đường vậy, cậu chỉ mong muốn tìm thấy ai đó có thể chỉ đường cho cậu thôi đúng không? Đây, đom đóm chính là thứ ánh sáng mà tôi đang tìm kiếm.”

“Thật vậy sao?” Trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy hơi mơ màng.

Triệt Dã cũng từng bắt đom đóm cùng tôi.

Nhưng quá khứ đẹp đẽ ấy sẽ chẳng bao giờ còn xuất hiện nữa. Cậu ấy đã trở thành thiên sứ bảo vệ tôi, cậu ấy là thiên sứ chở che cho tôi.

Cậu ta bỏ một con đom đóm bắt được vào một lọ thủy tinh, rồi quay sang cười với tôi rất tươi.

Con đom đóm này sẽ dẫn đường cho cậu đấy.”

“Hả?”

“Thực ra cậu có biết...”

“Gì cơ?”

“Ánh sáng của những bóng đèn đường kia... đều là nhờ đom đóm cả đấy.”

“Nhờ đom đóm ư?” Tôi nghi ngờ quay ra nhìn những bóng đèn đường ấy. Những bóng đèn đường có hình bông hoa đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ, giống như một sự chờ đợi trong im lặng.

“Đúng vậy. Ban ngày, những con đom đóm này trốn trong bụi cỏ ngủ, đến tối chúng mới bay ra tỏa sáng như những ngọn đèn soi đường cho mọi người.”

“Hay thật đấy.”

“Nếu tôi nói cho cậu biết một sự thật là thành phố này trống rỗng, cậu có tin không?”

“Trống rỗng?” Hình như chẳng còn là vấn đề có tin hay không nữa rồi, mà chỉ là vấn đề có thể lý giải nổi hay không mà thôi.

“Đúng vậy. Đây là một thành phố trống rỗng. Có nhà cửa đây, cây cối đây nhưng không có người ở đâu, có ánh sáng đèn nhưng lại không có nguồn điện. Cũng có người ghé qua đây nhưng không ai ở lại, sinh sống lâu dài cả. Vì thế nơi này dần trở thành một thành phố trống rỗng.”

“Thế còn cậu thì sao?” Nếu không có ai ở đây, vậy sao cậu lại ở đây?

“Tôi à...” Cậu ta cười. “Tôi là người bắt đom đóm. Tôi cho đom đóm vào lọ thủy tinh, rồi mang nó đến nơi không có ánh sáng đèn đường để nó tỏa sáng khu vực ấy đến khi nào trời sáng mới thôi.”

“Vậy sau khi trời sáng thì cậu làm gì?”

“Thật đúng là câu hỏi ngốc nghếch, đương nhiên là trời sáng rồi thì tôi đi ngủ, công việc của tôi là hoạt động về đêm mà.”

Thật đúng là một người kỳ lạ cùng một công việc thần bí.

“Vậy thế cậu cứ sống một mình ở đây như thế sao?”

Cậu ta gật đầu, nét mặt biểu hiện rất phức tạp, khẽ mỉm cười.

“Còn cả đom đóm nữa mà.”

“Sống một mình, cậu không cảm thấy cô đơn sao?” Tôi khó có thể tưởng tượng được thế giới chỉ có một mình sinh sống.

Vậy thì thật cô đơn!

Cậu ta bắt thêm con đom đóm nữa rồi nhẹ nhàng nói: “Có đom đóm sống cùng tôi mà”.

“Từ trước tới giờ, lẽ nào cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ sống ở một thành phố khác sao?” Tôi tỏ vẻ lạ lùng hỏi. Đến một nơi có ánh sáng đèn và đông người, chẳng phải tốt hơn sao?

“Thành phố khác sẽ tốt hơn đây?” Cậu ta thậm chí còn thấy nghi ngờ hơn cả tôi nữa.

Lúc này tôi không biết nên trả lời thế nào.

“Nếu đến một thành phố khác, có ánh sáng đèn nhưng lại không có đom đóm, chẳng phải cũng thế sao? Cậu là người tham lam như vậy sao? Vừa muốn vừa có đom đóm lại vừa muốn ánh sáng đèn?”

Hình như cậu ta đã hỏi vặn được tôi, tôi có phải là người tham lam không nhỉ?

Vừa muốn có ánh đèn, lại vừa muốn có đom đóm?

Có lẽ... đúng vậy...

Nhớ lại lúc ở bến xe buýt, khi cả Triệt Dã và Hứa Dực đều đứng trước mặt, trong đầu tôi cũng từng nảy ra ý nghĩ “nếu họ đều có thể ở bên mình thì tốt quá”.

Không muốn lựa chọn, không muốn mình phải mâu thuẫn và do dự, không muốn mất đi bất kỳ ai.

Đúng là trước đây, trong đầu tôi đã tồn tại suy nghĩ tham lam ấy.

“Muốn có cả hai...” Cậu ta ngập ngừng, ánh mắt long lanh nhìn tôi. “Như vậy có phải là tham lam không?”

“...”

Đúng vậy, như thế có phải là tham lam không nhỉ?

Giữ cả hai người họ lại, liệu có khiến họ đau khổ không?

Như thế liệu có phải là sự thương hại, liệu có phải là sự mất mát không?

“Khi đứng trước ánh sáng đèn thì nghĩ đến đom đóm, khi đứng trước đom đóm lại nghĩ đến ánh đèn. Thực ra cũng giống nhau cả thôi. Nhưng với tôi, lại hoàn toàn khác nhau.” Vừa nói, cậu ta vừa cười khẽ, chắc cậu ta đang nghĩ đến chuyện gì vui lắm.

“Vì sao thế?”

“Bởi vì tôi biết thứ mình muốn là đom đóm, nên tôi không nghĩ đến ánh đèn, cũng không bao giờ có ý nghĩ phải có cả ánh đèn và đom đóm.” Vừa nói, cậu ta vừa cho con đom đóm m