Disneyland 1972 Love the old s
Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322681

Bình chọn: 9.00/10/268 lượt.

y nhỏ của

Ôn Nhung, liếc mãi, liếc mãi, liếc…

Ôn Nhung cảm giác được hai luồng ánh mắt

không ngừng gia tăng gia tăng, phảng phất như hóa thành vật gì đó đè

nặng trên canh tay của cô, chẳng hiểu sao, cánh tay Ôn Nhung có chút

mỏi, cô ngượng ngùng rụt tay lại: “Cái đó, thầy Tần, nói rồi đúng

không?”

Ôn Nhung nháy mắt lia lịa với Tần Khiêm, Tần Khiêm lập tức hiểu ngầm trong lòng: “Không bằng đi ăn cơm cà ri của Thái đi!”

Ôn Nhung lập tức phụ họa, dáng vẻ rất chi là thèm ăn, “Cà ri hả? Được đấy, tôi thích nhất là ăn cà ri. Còn thầy

Tần thích ăn gì vậy?”

Bên kia Ôn Nhung cùng Tần Khiêm tán gẫu

vui đến quên trời đất, coi Lâm Tuyển như vô hình. Nhưng mà cô không nhìn đến Lâm Tuyển không có nghĩa là thầy Tần cũng không, lúc Lâm Tuyển ôn

hòa ưu nhã mỉm cười nhìn anh ta, thầy Tiểu Tần thiếu chút nữa không biết hai chân phải đong đưa như thế nào mới được kêu là chạy bộ.

“Thầy Tần đúng không?” Giọng nói của Lâm Tuyển vĩnh viễn không cao không thấp, cho thấy sự tu dưỡng xuất sắc của anh ta.

“Phải.”

Lâm Tuyển chẳng chút kinh ngạc nói:

“Nhung Nhung nhà chúng tôi vẫn hay tùy hứng như vậy, cô ấy đang giận dỗi với tôi, xin thứ lỗi.”

Ôn Nhung lảo đảo một cái, khó khăn lắm mới vịn vào máy chạy bộ được.

Thầy Tiểu Tần nghe vậy đơ luôn, trực tiếp trượt khỏi máy chạy bộ.

Lâm Tuyển khoan thai tiếp tục chạy, tiếp

tục cười nói: “Không biết thầy Tần có thể tạm thời tránh đi một lát được chứ, tôi có chuyện muốn nói riêng với vị hôn thê của mình.”

Thân thể thầy Tiểu Tần tựa như lung lay,

vẻ mặt có chút hoang mang, nhìn Ôn Nhung, lại nhìn Lâm Tuyển một cái,

dáng vẻ giống như bị sét đánh vậy, mà lúc này Lâm Giám Phi không biết từ đâu nhảy ra, khách khí lại chân thành đáng tin nói với anh ta: “Xin mời đi bên này.”

“Thầy Tần…”

Ôn Nhung kéo hụt một cái, Tần Khiêm né

khỏi cô, có chút miễn cưỡng cười cười: “Cô giáo Ôn, tôi đi trước, cám ơn đã giúp tôi làm thẻ.”

“…”

Ôn Nhung mắt thấy thầy Tần đã đi xa, chỉ

trong chớp mắt, chút tâm tư nhỏ bé của cô, đã bị Lâm Tuyển dùng một

chiêu quăng ra đường cái.

“Chú à…!”

Lâm Tuyển nhận lấy chiếc khăn lông Lâm Giám Phi đưa lên, bước xuống máy chạy bộ, cực kỳ tự nhiên trả lời: “Chú đây.”

Ôn Nhung rơi lệ. “Sao chú cứ gây trở ngại cho một đứa nữ sinh như cháu thế?”

“Làm sao lại thế.” Lâm Tuyển tiến lên một bước, cầm chiếc khăn mình đã dùng qua thay Ôn Nhung nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán, “Chú thương cháu mà.”

Ôn Nhung phủi đống da gà xuống đầy đất, liên tiếp lùi về phía sau: “Chú à, rốt cuộc chú muốn thế nào?”

“Hẹn hò? Hoặc là đính hôn?”

Ôn Nhung trợn to hai mắt, mất đi ngôn ngữ trong chốc lát, sau đó hàm súc nói: “Anh xác định anh không có bệnh?”

Lâm Tuyển lên tiếng cười khẽ, đi qua tựa

lưng vào máy chạy bộ, như không có gì xảy ra nói: “Nhung Nhung, em biết

tình huống bây giờ của nhà em không phải gay go bình thường chứ?”

Ôn Nhung khẽ nghiêm nghị, gật đầu một cái: “Thì sao?”

“Chỉ cần em và tôi đính hôn, nhà họ Lâm sẽ ra mặt giúp nhà em chấn hưng gia nghiệp.”

Trên đời này không có bữa cơm nào miễn

phí, Ôn Nhung ghi nhớ lời Như Bích dạy bảo, nhất định phải đọ sức đến

cùng với ông chú này, nhưng mà loại nhiệm vụ yêu cầu cao độ này thực làm khó cho cô. Mỗi lần Lâm Tuyển xuất hiện trước mặt cô, cô đều cảm thấy

rất cáu, rất nóng, rất bất an, năng lực chịu đựng của Ôn Nhung cũng

không tệ, nội tâm mặc dù không thể sánh với tiểu Cường, nhưng cũng vô

đối, nhưng cứ mỗi khi đối mặt với nụ cười dịu dàng quỷ quái, ánh mắt

thâm tàng bất lộ còn có suy tính có gõ bễ đầu cũng nghĩ không ra kia của Lâm đại thúc, cô ý thức sâu sắc được anh ta ăn nhiều hơn cô 13 năm cơm

gạo cũng không phải ăn không.

Ôn Nhung tự nhận đạo hạnh không đủ cao,

dứt khoát trực tiếp nói: “Tại sao lại là tôi?” Cô lập tức bổ sung luôn

một câu, “Anh không phải muốn trâu già gặm cỏ non, thật sự thích tôi đấy chứ?”

Rất lâu sau này Ôn Nhung nhớ lại câu hỏi

ngày đó của mình, cảm thán đúng là lúc ngu ngốc thì cái gì cũng dám nói, cũng không cảm thấy mặt dày, cũng chẳng thấy ngượng ngùng tẹo nào.

Lúc Lâm Tuyển chuyên chú với người khác,

luôn dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy ảo giác là anh ta rất hòa nhã,

thế nhưng cặp mắt hoa đào không có lúc nào là không che giấu sự lạnh

lùng, thiếu nhiệt độ.

Ôn Nhung không biết là do ảo giác hay là

nhìn nhầm, lúc Lâm Tuyển nhìn cô, đáy mắt tựa hồ như có dính một chút ấm áp, anh ta nói: “Đúng là tôi thích nữ sinh đơn thuần. Cô giáo Ôn vừa

vặn như vậy.”

Ôn Nhung ngẩn người, nhưng lập tức phản

ứng kịp, nhận ra người ta đây là đang nhạo báng cô, vậy nên cô đáp lại:

“Làm sao bây giờ, tôi lại không thích mấy ông chú bụng đen.”

“Bụng đen?” Lâm Tuyển rất tự nhiên hỏi ngược một câu.

Ôn Nhung cho rằng anh ta đang cố ý pha

trò, đang muốn nói anh ta bụng đen, nhưng cẩn thận nhìn lại, trên mặt

Lâm Tuyển quả nhiên có hơi nghi hoặc, Ôn Nhung không nhịn được phì một

tiếng bật cười, vẻ mặt Lâm Tuyển thì vẫn mù mịt. Thấy ông chú bụng đen

lộ ra nét mặt ngu ngốc khó có thể tưởng tượng được như vây… Ôn Nhung rất là xấu xa thích thú cảm thấy dáng vẻ này của anh ta thật là đ