XtGem Forum catalog
Gia Cố Tình Yêu

Gia Cố Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327045

Bình chọn: 9.00/10/704 lượt.

y liên tục nói đó là sự lựa chọn khó hiểu.

Nhiếp Khiêm liếc nhìn cô một cái: “Em cuối cùng cũng

đã chịu hỏi anh vì sao rồi?”

Cam Lộ không khỏi bật cười lắc đầu: “Đàn ông ấy mà, ta

truy hỏi họ, họ bảo là phiền phức; ta không hỏi, họ bảo ta không coi trọng họ,

nói chung phụ nữ có thế nào thì đều có thể sai.”

“Đây là chân lý mà cuộc hôn nhân của em đã dạy em à?”

“Chỉ là chút cảm xúc nhỏ vậy mà, chưa đến mức độ thành

chân lý đâu.”

Nhiếp Khiêm cũng cười: “Dự án của ông Thẩm gặp rắc rối

nên ông ta vội vàng mời người đến để định vị lại từ đầu, công việc này rất

nhiều thử thách, đãi ngộ ông ấy đưa ra cũng đủ hấp dẫn. Hơn nữa…” Anh nhướng

mày, đột nhiên mang chút giễu cợt, “Anh còn muốn lĩnh hội cái cảm giác áo gấm

về làng, dĩ nhiên, anh xuất hiện trước mặt em với bộ dạng thế này, hình như vẫn

chưa đủ kinh động đến em.”

Cam Lộ im lặng, ngẩn ra một lúc rồi mới nói: “Anh lại

ghi hận với em cơ đấy, muốn em thấy hối hận vì sự lựa chọn trong quá khứ của

mình sao?”

“Tin hay không tùy em, một thời gian dài anh không tài

nào thanh thản, làm việc cật lực với hy vọng một ngày nào đó xuất hiện trước

mặt em, em ít nhiều sẽ cảm thấy hối hận. Ý nghĩ này có phải ấu trĩ lắm không?”

Cam Lộ nhìn anh nghi ngờ, thần thái anh vẫn bình thản,

chẳng giống với kẻ tự nhận mình ấu trĩ chút nào: “Được đấy, anh cũng gợi cho em

suy nghĩ ấu trĩ rồi đấy. Em chỉ có thể nói em rất vinh hạnh, đối với một người

phụ nữ mà nói, được người yêu cũ tài giỏi ghi hận dù sao cũng tốt hơn là bị

lãng quên.” Nhiếp Khiêm khẽ nhếch miệng cười, đang định nói thì Cam Lộ nói luôn

một tràng: “Nhưng, em thấy là lúc chia tay em đã nói rất rõ ràng, em không nghi

ngờ anh sẽ thành công, cho dù một ngày nào đó anh có cưỡi mây ngũ sắc đột nhiên

đáp xuống trước mặt em, em cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.”

“Tất nhiên càng không hối hận.” Nhiếp Khiêm tiu nghỉu,

ngừng một lát, lắc đầu: “Anh biết, Lộ Lộ, dù anh có thành công hơn Thượng Tu Văn

đi nữa, cũng không phải là cái em cần, điểm này, hôm trở về vô tình gặp lại em,

anh mới chợt hiểu ra.”

Cam Lộ không muốn tiếp tục đề tài này nữa, thở hắt ra:

“Em đến rồi, cám ơn.”

Nhiếp Khiêm dừng xe trước chung cư nhà cô, nghiêng

người giúp cô cởi dây an toàn, sau đó xuống xe, bước thật nhanh sang cửa bên

kia giúp cô mở cửa xe, đợi cô bước xuống, anh lại lấy thuốc ở ghế sau đưa cho

cô: “Chú ý thời gian thay băng mà bác sĩ dặn, tay trái đừng nên dùng sức hoặc

cử động tùy tiện.”

Cam Lộ gật đầu, như chợt nhớ ra chuyện gì, để bao

thuốc lên nóc xe, khom người lấy điện thoại của anh, lưu số điện thoại của mình

vào: “Có chuyện gì, nhớ gọi cho em.”

Nhiếp Khiêm đón lấy điện thoại, cười nói: “Em phải cẩn

thận, Lộ Lộ, nếu anh gọi cho em, có lẽ là để thông báo một tin xấu.”

“Yên tâm, em không là vua Khwarezm, không đưa sứ giả

báo tin xấu vào miệng hùm đâu.” Cam Lộ lấy bịch thuốc, “Tạm biệt, lái xe cẩn

thận nhé.”

Cô quay người định bước vào tòa nhà thì phát hiện mẹ

chồng Ngô Lệ Quân đang bước xuống từ chiếc xe Passat màu đen đỗ bên cạnh, là

chiếc xe công mỗi ngày đưa đón bà. Cam Lộ dừng bước chào bà: “Mẹ, mẹ về rồi.”

Ngô Lệ Quân gật đầu, ánh mắt quét qua Nhiếp Khiêm, vẫn

vẻ mặt không chút biểu cảm, đi ngang qua anh, rồi cau mày nhìn quần áo Cam Lộ

đầy vệt bùn đất: “Bộ dạng sao lại thế này?”

“Con không cẩn thận bị ngã.”

Ngô Lệ Quân không nói gì, hai người cùng bước vào tòa

nhà.

Hôm sau là thứ Sáu, Cam Lộ phát hiện cô chẳng có cảm

giác thư thả khi đến cuối tuần, cả ngày cứ mải suy nghĩ về những rắc rối do

những sự việc ngoài ý muốn đem lại.

Đồng nghiệp hỏi thăm tới tấp, cô dĩ nhiên chỉ có thể

trả lời, rồi cảm ơn sự quan tâm của họ. Tiết thứ hai buổi chiều, hai học sinh

hút thuốc hôm nọ dưới sự giám sát của giáo viên chủ nhiệm đã đến kiểm điểm với

cô, cô chỉ phải nghiêm trang lắng nghe, sau khi học sinh đi rồi, cô lại ứng phó

với sự bất bình của phó trưởng bộ môn cùng tổ nghiên cứu về vấn đề này.

Buồn bực cả một ngày, Tiền Giai Tây gọi điện hẹn Cam

Lộ cùng đi ăn tối, sau đó đi mua sắm, cô lập tức đồng ý, xem như là để mình thư

giãn một chút.

Sau khi gặp nhau, thấy thương tích của cô, nghe cô kể

về quá trình bị thương và những quy định mang tính sách vở của trường trung học

thuộc Đại học Sư phạm, Tiền Giai Tây cười ngặt nghẽo: “Không ngờ học sinh bây

giờ hung hăng thật, lại hành xử thô bạo với cả giáo viên, đây xem như bị thương

khi đang làm việc rồi.”

“Cậu đừng nói quá lên có được không, thằng bé đó chỉ

là lỡ tay, không phải thô bạo như cậu nói. Nói đi thì phải nói lại, tớ thấy quy

định của trường thật quá hà khắc, chỉ kích động học sinh chống đối.”

“May mà tớ không sinh ra ở đây, nếu không học trường

của các cậu chẳng khác nào tội phạm bị nhốt trong tù.”

“Nghe nói quy định này là học hỏi từ trường Nhất

Trung, nhưng lúc tớ học ở Nhất Trung, nghiêm thì có nghiêm nhưng cũng không quá

hà khắc như thế này. Lần đầu tiên bắt được học sinh đang nói chuyện điện thoại,

trừ điểm đạo đức của chúng, thật là không nỡ xuống tay.”

“Thật ra tớ cũng muốn trải nghiệm thử. Cậu biết không,

năm