
Lúc Triết bỏ nhà ra đi, tôi vẫn đang say giấc nồng. Đó
là một buổi sáng mưa phùn bay, sắc trời xanh xám, không khí trĩu nặng, bốn bề
ngợp mùi hoa tươi thơm nồng. Nào hương trà, đông thanh, ngọc lan đều ra sức nở
rộ, hoa trắng đầy cây, ngoài màu trắng ra vẫn chỉ mênh mang một màu trắng…
Mấy canh giờ đã trôi qua, tuy tôi không hoàn toàn ngủ say, nhưng cũng không
muốn trở dậy. Tôi thích nhất những phút giây lơ mơ nửa thức nửa ngủ như thế
này.
Mãi đến khi có tiếng chó sủa dài khiến tai tôi nhức nhối, dòng chảy êm đềm bị
đánh vụn, tôi mới chậm chạp mở mắt. Một bóng đen trước mắt khiến tôi giật mình
kêu lên một tiếng, ngồi bật dậy.
Bóng đen đó cũng lui lại vài bước. Tôi định thần nhìn kĩ lại. Té ra là con chó
già được Triết mang về nhà từ hôm qua. Đối với những kẻ không hiểu gì về chó
như hai đứa chúng tôi, không thể phân biệt được con chó đực màu trắng vằn sọc
nâu này thuộc giống gì, hẳn là loại tạp chủng.
Lúc này, con chó nhìn tôi đầy vẻ khiếp hãi và mê hoặc.
Và ánh mắt của tôi hẳn cũng tương tự. Đặc biệt khi tôi vừa phát hiện được một
phía bên giường đã trống trơn. Trên cái gối của Triết để lại một lá thư từ
biệt. Trên thư viết một câu rất ngắn gọn: Anh sẽ tạm rời xa vài ngày.
Tôi đờ đẫn vò giấy, ánh mắt rơi xuống mình con chó đứng cạnh giường.
Hôm qua Triết đã tình cờ phát hiện ra nó ở cổng bãi gửi xe. Anh vừa lái xe vừa
phát hiện thấy nó bám theo anh trong đám đông và dòng xe đầy nguy hiểm. Sau khi
đi qua năm, sáu khu phố, cuối cùng anh quyết định nhận nó. Tối đó, anh trở về
nhà, trịnh trọng giới thiệu với tôi con chó nom bệnh hoạn này. Thực ra, nó
chính là món quà cầu hôn mà anh dành cho tôi.
Không rõ anh bỏ đi lúc nửa đêm hay khi sáng sớm. Tôi khoác áo ngủ đứng trên ban
công nhìn đăm đăm xuống lầu. Chỗ đậu chiếc xe Volvo của anh trống trơn. Đầu óc
tôi cũng trống trơn.
Tóm lại, sau khi bị tôi cự tuyệt lời cầu hôn đột ngột, Triết cũng đột ngột biến
mất.
Thay thế vào đó là một con chó hoang xa lạ.
Một sáng sớm tháng năm sương mù và ẩm ướt. Tiếp theo đó được chứng minh là điểm
chuyển biến quan trọng trong cuộc sống bình lặng của tôi. Đó cũng là một loại
kì tích sẽ xảy ra về sau, bắt đầu những sóng gió, trưởng thành và lĩnh hội.
Sau khi Triết đột ngột bỏ đi, tâm trạng tôi như rơi
xuống vực thẳm. Ngắm nhìn tứ phía, bầu trời xám xịt, ánh nắng như bị nhiễm độc.
Gương mặt tôi trong gương như đám tro xám sau khi bị thiêu, có thể bị gió thổi
tung đi bất cứ lúc nào.
Đây không phải lần đầu tiên trái tim tôi tan vỡ trong cuộc đời hai mươi chín
năm. Mười mấy năm trước, bố tôi chết thảm trong một vụ tai nạn xe hơi như ác
mộng. Một năm sau, bà mẹ quả phụ đã rời bỏ tôi không thương tiếc, lấy chồng,
tới một mảnh đất quanh năm yên tĩnh và không có bóng người nước Áo.
Những lúc đó, và việc Triết đột ngột bỏ đi lúc này đều khắc lên tim tôi một nỗi
khiếp sợ quen thuộc, cùng với một tia phẫn nộ và mê man yếu ớt.
Vào khoảnh khắc sự cố xảy ra, bóng đen ập xuống, tôi luôn bị tổn thương như
Ruồi Trâu, bị gánh nặng vô hình đè lên, không tài nào cựa quậy nổi, đành an ủi
mình bằng sự tê liệt tạm thời trong thời gian chậm rãi trôi.
Tôi không chỉ một lần nhắm nghiền mắt tự hỏi: nếu cuộc sống là một trò đánh đố
mà chúng ta phải mất cả cuộc đời để lí giải nó, nếu trên đường chúng ta chỉ có
cách trải qua vô số những bất hạnh và tổn thương mới có đủ tư cách bước tiếp,
nếu có lúc chúng ta quá yếu đuối, quá sợ hãi và rút cục không thể bước tiếp
được, hoặc giả nếu cuối cùng chúng ta có thể bước tiếp những thương tích đầy
mình và kiệt sức, vậy thì, rốt cuộc thế giới này có hài kịch nhân loại thực sự
hay không, rốt cuộc chúng ta một ngày nào đó có thể phát hiện thấy thân mình
nhẹ bẫng như cánh bướm hay không; với tư thế gần như hoàn mỹ bước vào niềm
khoái lạc vĩnh hằng, bất sinh bất diệt , vạn vật ngưng đọng. Thế giới ở đó
không còn bóng tối và đánh đố.
Triết làm việc trong một công ty thiết kế kiến trúc trên đường Tây lộ Namkinh
ở Thượng Hải. Vào ngày anh mất tích, sau khi gọi vào di động cho anh không
được, tôi lập tức gọi đến công ty anh. Trợ lí của anh là Tiểu Lâm có mụn thịt
thừa bên má trái thông báo, Triết đã gọi tới từ sáng sớm, dặn dò giao hết việc
anh đang làm cho Phó tổng giám đốc. Anh nói khi xin nghỉ phép một thời gian.
“ Có nói rõ nghỉ bao lâu không ?”, tôi hỏi dồn.
“ Không ”, Tiểu Lâm đáp.
Tôi không yên tâm. Mấy ngày sau đó, ngày nào tôi cũng chạy tới công ty anh kiểm
tra. Quả nhiên Triết không có ở đó.
Công ty này được Triết năm ba mươi hai tuổi đã dốc hết nỗ lực gấp mấy lần người
thường xây dựng nên, hầu như gửi gắm toàn bộ mơ ước của anh trở thành một nhà
thiết kế kiến trúc và trở thành một người đàn ông. Nó đã nổi tiếng rộng khắp
Thượng Hải. Từ khi thành lập đến nay, khách hàng ở các nơi kéo về ùn ùn. Danh
tiếng của anh và nghiệp vụ công ty ngày càng tăng như sấm dậy. Đầu năm nay, sau
khi bể bơi do anh thiết ké mang tiêu chuẩn quốc tế được khởi công, Triết được
bình chọn vào danh sách một trong mười thanh niên ưu tú Thượng hải, được thị
trưởng thành phố