
hìn xuống làn xe và dòng người trên đường. Có thể một khoảnh
khắc nào đó, nó đột nhiên nhớ tới cuộc sống lang thang trên đường phố trước kia
chăng?
Gần đây, mẹ từ Austria gọi
điện thoại về, thông báo thủ tục ly hôn đã hoàn tất, và sắp về Thượng Hải. Lần
này trở về, mẹ sẽ ở lại hẳn, không đi nữa.
Tuy bố tôi không xuất hiện nhiều như trước đây, nhưng
thỉnh thoảng vẫn trò chuyện với tôi qua Lộ Phong Thiên, qua các giấc mơ hoặc
bằng cách viết chữ lên đầu tôi. Chúng tôi nói về một số chuyện quan trọng, bao
gồm cả bốn chân lí cuộc đời mà tôi đã được chứng kiến trên chuyến đi của tôi từ
Thượng Hải tới Xuyên Tây. Nói cả về thủ phạm đâm xe vào bố tôi khiến ông phải
rời bỏ thế giới này mười ba năm trước. Cuối cùng là dự đoán liên quan đến đứa
con trong bụng tôi.
Ông nói việc tôi giúp đỡ cậu sinh viên Lí Phương bốn
năm tiền ăn học đại học đã chứng minh được một chân lí nhân sinh: lương thiện.
Dù hành vi ban đầu của cậu ta đối với tôi không thành thực, nhưng đã được bản
tính lương thiện của tôi cảm hóa.
Tiếp đó là vụ cướp trên xe taxi, tôi đã trải nghiệm
được cái gì là dũng cảm, có thể đối mặt với hiểm nguy và cuối cùng đã khống chế
được tên tội phạm truy nã với vô số tội danh.
Rồi bố lại nhắc đến vụ tai nạn thương tâm của vị hòa
thượng già. Điều tôi lựa chọn chính là đối diện với sự cố đó, ở lại, chứ không
bỏ đi như các hành khách khác. Từ điểm đó đã chứng minh được cho tôi cái gì là
sự chính trực.
Cuối cùng qua bao nhiêu khó khăn, rốt cuộc tôi đã tìm
được Triết, làm lành với anh. Đó chính là niềm tin. Chính niềm tin này đã giúp
tôi kiên trì khắc phục mọi trở ngại, đi hết toàn bộ quá trình. Bố nhấn mạnh tới
điểm cuối cùng này, và cũng là y nghĩa tận cùng của cả chuyến đi. Một người tất
yếu phải có niềm tin đối với mình, đối với người khác, đối với thế giới này, có
như vậy anh ta sống một cuộc đời mới không lãng phí.
Và trên chuyến đi đó, mấy người mà tôi từng gặp đều có
liên quan tới tiền thân của tôi từ các kiếp trước.
Ở một kiếp nào đó, tôi từng là sư phụ và Lí Phương
từng là một trong số môn đệ của tôi. Ở kiếp đó, anh ta cũng xuất thân từ gia cảnh
nghèo túng, nhưng vẫn chịu khó ham học, được tôi rất yêu quí.
Còn ở một kiếp khác, tôi từng bị một tên hung thủ dùng
dao sát hại. Lúc đó, tôi cũng là con gái và ngày chết đúng vào ngày tôi đi lấy
chồng. Khi đang ngồi kiệu hoa trên đường đi qua một cánh đồng hoang vắng để về
nhà chồng, tôi đã bị tên hung thủ phi dao cắt đứt cổ. Và trên chuyến đi tới
Xuyên Tây, tên tội phạm cũng từng kề dao vào cổ tôi. Hai tên hung thủ ở hai
thời gian khác nhau, nhưng thực chất chỉ là một người. Khi bố nói tới đây, nhắc
tôi nhớ tới vết sẹo mờ trên cổ chính là có liên quan tới vết dao chém đứt cổ
tôi từ kiếp trước.
Rồi mặc kệ gương mặt tôi đầy kinh ngạc, ông không nhịn
được, lại tán thưởng sự dũng cảm của tôi trên xe vào tối đó. “Tối đó, nhờ khống
chế được tên tội phạm bị truy nã đó, con đã thay đổi được định mệnh xấu từ kiếp
trước quay ngược khỏi kiếp này”, ông tiết lộ.
Nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Tiếp đó bố mách
với tôi rằng, đám thanh niên rước kiệu hoa hồi đó vừa nhìn thấy lũ cướp xông
tới đã hoảng hốt bỏ chạy tan tác như lũ chim, chỉ còn lại một chàng trai trẻ.
Anh ta định cứu tôi nhưng không kịp và đánh nhau quyết liệt với tên cướp khiến
hắn phải tháo chạy. Rồi anh ta đào mộ chôn tôi. “Anh ấy chính là Triết ngày
nay”, bố nói. Và linh hồn đã chết của tôi hồi đó từng thề rằng kiếp sau sẽ lấy
anh để đền ơn.
Tới kiếp này, quả nhiên chúng tôi lại được làm vợ
chồng. Và Triết ở kiếp trước có một con chó rất hiểu tính người. Hàng năm nó
thường cùng Triết tới trước mộ tôi thắp hương vào ngày giỗ của tôi. Không còn
nghi ngờ gì nữa, ở kiếp này, nó đã trở thành Lộ Phong Thiền đáng yêu và trung
thành.
Thậm chí cả Đường Cương mà tôi từng tình cờ gặp hai
lần trên chuyến đi, ở một kiếp trước cũng là thị vệ của tôi. Trong kiếp đó, tôi
là một công chúa, do một vụ tranh giành quyền lực trong hoàng cung nên bị vạ
lây, phải chạy trốn băng đèo vượt núi. Sau khi trải qua một cuộc hành trình dài
dằng dặc và đầy gian khó, cuối cùng mới bình an tới được nơi cần đến. Tất cả
đều nhờ Đường Cương hết dạ trung thành luôn bảo vệ suốt chặng đường, giống hệt
như anh đã từng giúp tôi trên chuyến hành trình từ Thượng Hải tới Xuyên Tây mấy
tháng trước.
Cuối cùng vị hòa thượng già từng là sư phụ của tôi ở
một kiếp khác. Trong kiếp đó, tôi chỉ là một tiểu hòa thượng mười bảy, mười tám
tuổi, vô cùng kính trọng vị hòa thượng già kiến thức sâu rộng. Thân hình ông
gầy yếu lắm bệnh, chẳng bao lâu sắp tới ngày về cõi niết bàn. Vị hòa thượng già
kêu tôi đi tìm một chỗ có phong thủy thích hợp để chôn cất ông. Tôi nhận lời và
thực tình đã làm đúng như vậy. Hẳn nào khi gặp vị hòa thượng này trên đường đi
Xuyên Tây, tôi đã có cảm giác rất gần gũi như từng quen biết nhau. Tôi kiên trì
ngồi bên đường chờ xe cảnh sát và xe cứu thương tới, sau đó lại đốt các di vật
của ông và giữ lại cuốn kinh của ông. Giờ đây, khi nghe bố giải thích, tôi mới
hiểu.
Nhưng