
i của Nguyễn Ân, nghe có vẻ rất gấp, anh bèn nói một tiếng xin lỗi với hai người còn lại rồi về trước. Chỉ còn lại Hàn Duệ và Tần Sở vừa bước ra khỏi hồi ức, chẳng bao lâu sau thì họ cũng ra khỏi Bách Liên.
Cái lạnh đã bỏ đi từ lâu, đêm Đài Bắc chỉ còn lại những cơn gió dịu dàng ôm lấy khuôn mặt người ta. Hàn Duệ nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
“Anh Tần có hứng thú đua xe không?”
“Hẳn là chúng ta có chung suy nghĩ?”
Hai người nhìn nhau cười phá lên.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Hòa Tuyết lê bước không biết đi về đâu.
Cô cảm thấy mình chẳng khác nào cái xác không hồn. Rõ ràng thứ hai tuần trước cả nhà còn ngồi ăn cơm cùng nhau, bàn luận xem khi nào đi Maldives du lịch, vậy mà chớp mắt một cái vui hay buồn chỉ còn lại mình cô.
Phía trước có đèn xe yếu ớt chiếu tới, Hòa Tuyết vô thức nhắm mắt lại. Lúc ấy, trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ tà ác.
“Đi lên đi, giải thoát tất cả đi. Tốt hay xấu gì cũng vô tư mà cáo biệt…”
Hành động đã chiếm chỗ của lý trí, Hòa Tuyết lao ra giữa lòng đường, thật sự có ảo giác được giải thoát.
Một cú xoay vô lăng ngoạn mục, xe Hàn Duệ súyt nữa đụng phải xe của Tần Sở vừa mới vượt lên. Cũng may, hai người tuy không phải dân đua chuyên nghiệp nhưng kỹ thuật lái xe rất nhuần nhuyễn.
Hàn Duệ mở cửa xe, phẫn nộ nhìn người vừa lao ra đường kia, cô gái hiện giờ đã ngã ngồi cách chiếc xe mui trần một mét.
Hàn Duệ và Hòa Tuyết tổng cộng chạm mặt nhau ba lần.
Lần đầu tiên là vì Hàn Mẫn và cô đối đầu, và cũng là lần đầu tiên trong đời Hàn Duệ bị người ta uy hiếp. Lần thứ hai, Hàn Duệ phát hiện chiếc xe thể thao yêu quý của mình vô tình trở thành mục tiêu trút giận của ai kia. Lần thứ ba, chính là lúc này.
Và có lẽ cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Hàn Duệ muốn duy trì vẻ bất cần, nhưng khi thấy trên mặt Hòa Tuyết viết rõ mấy chữ “tôi là ai”, bộ dạng cô như sắp ngất xỉu, anh lại không nhẫn tâm nổi. Anh ngoảnh mặt lại nhìn Tần Sở còn ngồi trong xe đang thò đầu ra, nhận được một cái nhìn ý nói “cứ tự nhiên” của đối phương, anh mới cúi xuống ôm Hòa Tuyết lên, bế vào trong xe mình.
Choáng váng, đau đầu, nặng nề. Cảm giác đầu tiên của Hòa Tuyết khi tỉnh dậy chính là như vậy.
Cô mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt gần đến mức cực đại của Hàn Duệ, nhất thời chưa kịp nhận ra ai nên vung tay muốn đấm cho đối phương một cú nhưng lúc ấy mới phát hiện ra mình đã kiệt sức.
Hàn Duệ dường như biết rõ ý đồ của cô, cũng không buồn bận tâm, chỉ đặt bàn tay ấm áp của mình lên trán cô.
“Hình như đã bớt nóng rồi.”
Bấy giờ Hòa Tuyết mới biết vì sao toàn thân mình mềm nhũn. Cô nhìn kỹ lại người bên cạnh, rất quen mắt, trong đầu lập tức hiện lên đoạn ký ức gần đây.
Đúng là oan gia!
Hòa Tuyết ngoảnh mặt né tránh cái nhìn của đối phương, giọng nói khàn khàn vang lên: “Muốn báo thù thì có thể nhân cơ hội này, tôi nhất định không trả đòn.”
Thấy cô tỏ ra để mặc người khác muốn làm gì thì làm, Hàn Duệ cong khóe môi, vươn tay ra dùng sức kéo khuôn mặt cô quay lại.
“Xem ra không phải tai nạn, cô đang tìm cái chết!”
Tĩnh lặng.
“Cô bé, nói!”
Hòa Tuyết bỗng cảm nhận được cằm mình bị bóp càng lúc càng mạnh, cô gắng sức vùng vẫy thoát khỏi những ngón tay của đối phương, ánh mắt lạnh lùng.
“Bản tiểu thư đang không vui, chưa biết chừng còn muốn tố cáo anh có ý định mưu sát! Thế nên anh đừng có chọc vào tôi!”
Hàn Duệ thật sự buông tay ra.
“Ô thế cơ à? Nhưng tôi lại thích uống rượu phạt hơn rượu mừng đấy! Trên đời này có những chuyện còn đau đớn hơn cả cái chết, cô muốn thử không?”
Khẩu khí đe dọa của đối phương chính là điều mà Hòa Tuyết mong chờ.
“Có bản lĩnh thì bóp chết tôi đi. Nếu không dám thì anh không phải đàn ông!”
Hàn Duệ mỉm cười với cô, nụ cười suýt làm cô chói mắt. Nhưng anh vẫn giữ giọng nói lạnh băng: “Thế thì đúng là vẫn nên đàn ông hơn nữa mới được!”
Dứt lời, Hàn Duệ duỗi tay về phía Hòa Tuyết.
Hòa Tuyết mắt nhắm mắt mở chấp nhận, trong lòng thầm nghĩ kiếp sau đầu thai nhất định phải cầu xin ông trời tốt với mình hơn. Tuy nhiên, cô đợi rất lâu mà vẫn không thấy có cảm giác nghẹn thở, mà lại thấy cổ tay nơi cắm kim truyền dịch đau nhức. Hòa Tuyết mở mắt ra, thấy Hàn Duệ đang dùng ngón cái và ngón trỏ bóp mạnh vào giữa ống truyền dịch, khí lạnh theo vào, máu ở mu bàn tay cô chảy ra. Cánh tay không ngừng tê dại. Cô thà bị anh ta bóp cổ chết ngay lập tức còn hơn là cái cảm giác sống không nổi chết không xong thế này.
Hòa Tuyết vùng vẫy ngồi dậy, gạt tay Hàn Duệ ra, nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích.
“Thần kinh! Anh điên rồi! Bà nó! Tôi nhất định không để yên cho anh!”
Hàn Duệ nghe xong cười đến ngoác miệng. Rõ ràng anh ta cười, nhưng Hòa Tuyết lại cảm thấy lạnh sống lưng.
“Thế không phải cô muốn chết à? Không để yên cho tôi á? Thế phải đợi đến kiếp sau rồi nhỉ!”
Mặc dù không đến mức đứng giữa ranh giới sống chết nhưng nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi cơ thể mình, tựa như một đi không trở lại, Hòa Tuyết mới hiểu được thế nào là chết.
Chết, là rời xa mãi mãi, vĩnh viễn không trở về.
Nước mắt dồn nén rất lâu cuối cùng đã vỡ òa. Cô vừa khóc vừa mắng chửi Hàn Duệ.
“Đồ khốn nạn nhà anh thì biết