XtGem Forum catalog
Giá Lại Có Một Người Như Em

Giá Lại Có Một Người Như Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323164

Bình chọn: 8.5.00/10/316 lượt.

một cái rồi mới cầm chìa khóa đi ra cửa. Đã mở cửa rồi nhưng không biết nghĩ đến cái gì, anh lại quay vào, đi tới sau lưng Nguyễn Ân, ngữ điệu ngập mùi mệnh lệnh: “Em đi cùng anh”.

Nguyễn Ân ngoảnh mặt lại: “Chẳng phải đã nói rồi sao? Em không biết gì mấy chuyện đó nên không đi mà.”

Cố Tây Lương vẫn khăng khăng, anh nheo mắt, dường như muốn tỏ ra nhẫn nại của mình có hạn.

“Đi – cùng – anh!”

Cố Tây Lương và Nguyễn Ân đến nơi thì hội trường đã kín chỗ, còn lại hai ghế ở riêng lẻ xa nhau. Mọt ghế VIP ở hàng đầu tiên là do ban tổ chức giữ lại cho Cố Tây Lương, ghế còn lại ở gần cửa ra vào, nằm bên phải dãy cuối cùng. Hai vị trí cách nhau ba mươi hai người.

Lúc nhận được điện thoại mời tới tham dự buổi đấu giá, Cố Tây Lương hỏi Nguyễn Ân có muốn đi hay không, cô tỏ ra không mấy hứng thú, lúc này yêu cầu bên tổ chức thêm một ghế nữa thì khá khó thế nên hai người đành tách ra, người ngồi đầu, người ngồi cuối.

Người tổ chức buổi đấu giá sang năm sẽ rút lui khỏi ghế chủ tịch thương hội Giang Ngư, dù đã năm mươi tuổi nhưng phong thái vẫn rất trẻ trung, nhanh nhẹn. Ông ta thử micro, rồi trình bày rành mạch mục đích và nội dung chủ yếu của buổi đấu giá, cuối cùng, thông báo buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Sản phẩm đầu tiên là một chiếc đồng hồ đeo cổ hiệu Vacheron Constantin kiểu cũ do thương hội Giang Ngư quyên góp. Đối với những nhân vật nổi tiếng ở đây thì món đồ này cũng không đáng giá là bao, nhưng sau khi kết thúc phiên đấu giá thì nó đã được bán với giá một triệu hai trăm Đài tệ. Cái này người ta gọi là mua lòng người và mua thể diện, chứ chẳng phải là mua đồng hồ.

Cố Tây Lương dường như không quá hứng thú, liên tiếp mấy món đồ được đưa ra anh đều không trả giá. Anh tới đây không phải để làm trò, nếu như không có thứ gì ưng ý thì sẽ không mù quáng mà chạy theo trào lưu.

Thâm hụt tiền của là việc mà Cố Tây Lương cực kỳ không thích.

Nguyễn Ân ngồi gần cửa ra vào, nghe mấy doanh nhân kia trả giá cho sản phẩm, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt. Chẳng được bao lâu thì ánh mắt của cô đã bắt đầu dán vào tấm lưng của Cố Tây Lương. Thỉnh thoảng anh nghiêng đầu, để lộ ra nửa khuôn mặt với những đường nét góc cạnh.

Rất hoàn mỹ.

Áo vest màu lá cọ cùng tông với đôi giày da màu nâu. Chiếc cằm góc cạnh khơi gợi cho Nguyễn Ân rất nhiều sự liên tưởng, dường như cô có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh. Diện mạo trầm ổn, chỉ có điều tóc anh hình như hơi dài một chút, nên nhắc nhở anh ấy đi sửa tóc mới được.

Nguyễn Ân ngắm nghía rất lâu, đến nỗi tim đập nhanh hơn, má đỏ ửng lên.

Khi chúng ta yêu một người, lúc nào trong đầu cũng không tự chủ được mà tô điểm thêm người ấy cho càng đẹp. Cho dù đối phương béo ục ịch hay gầy trơ xương, chỉ cần bạn thích, anh ta sẽ trở thành độc nhất vô nhị trong mắt bạn, huống chi Cố Tây Lương lại là một người xuất chúng như vậy. Thế nên, đối với Nguyễn Ân, anh chính là châu báu hiếm có, là đóa sen trắng giữa chốn trần gian mà cô không dám đùa nghịch.

Nguyễn Ân cảm thấy mình hiện giờ rất giống khi còn học phổ thông, bình thường hay có những bạn nữ lén lút nhìn đối tượng thầm thương trộm nhớ của mình từ phía sau. Chợt nghĩ tới cái gì, Nguyễn Ân mở túi xách lấy ra một cuốn sổ tay, giở tới trang trắng, dùng bút máy viết xuống mấy chữ rồi xé ra, gấp vuông vức, đưa cho người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh.

Đối phương ngơ ngác cầm lấy, Nguyễn Ân ra hiệu cho ông ta nhìn xuống, trên đó có dòng chữ: Phiền anh truyền đến cho Cố Tây Lương, cảm ơn! Có lẽ cử chỉ cẩn thận của cô làm cho ông ta cảm động, người đàn ông dường như rơi vào hồi ức tươi đẹp. Ông ta mỉm cười, truyền tờ giấy từ người này sang người khác, lên hàng ghế trên cùng. Mỗi người nhận được tờ giấy đều ngoái đầu lại nhìn Nguyễn Ân với ánh mắt lấp lánh ý cười.

Tựa như vừa vượt qua ngàn vạn núi sông, mảnh giấy cuối cùng đã bình yên nằm trong lòng bàn tay Cố Tây Lương.

Cố Tây Lương ngây người, hình như chưa bao giờ anh được nhìn thấy chữ viết của Nguyễn Ân nên ban đầu nhìn có phần lạ lẫm. Anh cẩn thận mở mảnh giấy ra, chỉ có ba chữ ngắn gọn: Ngoảnh lại đi. Cố Tây Lương khó hiểu quay đầu lại, lập tức thấy Nguyễn Ân đang nhìn mình, mở cuốn sổ tay ra giơ lên cho anh xem.

Trên trang giấy trắng tinh là một hình trái tim rất to.

Nhất thời, dường như toàn bộ ánh sáng đều chiếu lên người Nguyễn Ân. Hai gò má cô gái đỏ bừng, cô chỉ chỉ vào hình trái tim, thẹn thùng lè lưỡi. Sau đó, cô dùng khẩu hình mà nói với Cố Tây Lương, từng chữ, từng chữ.

Em

Yêu

Anh

Ánh mắt hai người chạm nhau, đan xen giao hòa.

Những người vừa chuyển mảnh giấy cho Cố Tây Lương, thấy anh quay đầu, cũng nhìn theo, mọi ánh mắt đều tập trung trên người cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn ngồi phía cuối, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng cô thổ lộ.

Một giây tiếp theo, tiếng vỗ tay rền vang như pháo nổ, rất lâu vẫn chưa dừng. Một vài người vợ đi cùng chồng mình tới tham dự đã cảm động đến đỏ hoe mắt. Nguyễn Ân vô cùng xấu hổ, không ngờ nhiều người quay lại nhìn như thế. Cô vội vàng gấp cuốn sổ vào, cúi mặt xuống, tự dối mình rằng chưa hề xảy ra chuyện gì.

Ước gì thời gian quay lại!