Pair of Vintage Old School Fru
Giá Lại Có Một Người Như Em

Giá Lại Có Một Người Như Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323173

Bình chọn: 7.00/10/317 lượt.

Mình nhất thời kích động thổ lộ tình cảm với Cố Tây Lương như thế chắc là đã gây phiền phức lớn lắm?

Nếu phải dùng một câu hát để hình dung cảm nhận của Cố Tây Lương lúc này, có lẽ là: Ai đã xông vào lãnh thổ của tôi, ai đã khiến tôi trở tay không kịp[*'>.

[*'>: Lời bài hát Vị khách thần bí của ca sĩ Lâm Hựu Gia.

Anh cứ tưởng rằng vở kịch tình cảm này luôn nằm trong phạm vi khống chế của bản thân, có thể nắm giữ và vứt bỏ theo ý muốn. Thế nhưng, Nguyễn Ân lại “ranh mãnh” viết thêm một nét vào vở kịch ấy, chính giữa hồng tâm. Kỳ lạ nữa là, vẻ mặt Cố Tây Lương bất giác trở nên vô cùng dịu dàng.

Sau sự cố bất ngờ nho nhỏ kia, cuộc đấu giá lại tiếp tục. Món đồ tiếp theo trung hợp là một chiếc cài ngực áo hình trái tim được khảm mosaic[*'>. Cố Tây Lương lần đầu tiên trả giá, ngạc nhiên là không ai tranh với anh. Không phải giá quá cao mà là trong lòng mọi người dường như đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao anh đột ngột lên tiếng trả giá.

[*'> Mosaic hay khảm ghép đá: Nghệ thuật tạo hình bằng cách ghép các mảnh đá, thủy tinh thành một bức tranh.

Là mua tặng người nào đó?

Tuổi trẻ vô tư thích, vô tư yêu, thật tốt.

“Vừa nãy hình như nghe thấy ai đó nói, cô ấy yêu anh?”

Mặc dù đã kết thúc buổi đấu giá được mười phút rồi, xung quanh ồn ào, nhưng Cố Tây Lương cố gắng đè thấp giọng lại càng khiến Nguyễn Ân nghe rõ mồn một. Giống như bị thôi miên, cô chỉ còn cảm thấy tai mình tê dại, sau đó trả lời theo phản xạ.

“Đấy là tình tiết trong cuốn tiểu thuyết em đọc tối qua. Anh thấy thế nào? Rất đặc biệt phải không?”

Cố Tây Lương không phát hiện ra ánh mắt Nguyễn Ân đầy do dự nhìn quanh, không dám nhìn thẳng vào anh. Những lúc nói dối cô đều có bộ dạng nom nớp như thế. Chỉ là nghe cô trả lời xong, Cố Tây Lương co giật khóe môi. Tiểu thuyết? Ai đến đâm cho anh hai nhát dao được không, nhanh lên! Nhưng, rốt cuộc anh cũng giả vờ như không có chuyện gì, thản nhiên nói: “Ồ, thế à?”

Hai người đang nói chuyện thì có người mang chiếc cài áo đến, trực tiếp đưa tới trước mặt Nguyễn Ân, còn nhiều lời nói thêm một câu: “Cố phu nhân, chị thật hạnh phúc!”

Nguyễn Ân hiểu ý đối phương, hai má lại ửng hồng, đang định nhận thì Cố Tây Lương đã nhanh tay cầm lấy chiếc hộp bọc gấm trước. Anh lịch sự đáp lại người kia một câu “cảm ơn” rồi bình thản quay sang nhìn cô.

“Mai là sinh nhật Diệc Thư, anh thấy cái này rất hợp với cô ấy. Em nghĩ sao?”

Sắc mặt Nguyễn Ân lập tức trắng bệch.

Cố Tây Lương, nếu em thừa nhận anh đã khiến em mê đắm, liệu có gây áp lực cho anh không? Có khiến anh sợ chạy mất không?

Anh lúc nào cũng ung dung, tự đắc như thế, luôn tỏ ra mình đã nắm chắc mọi thứ trong tay. Chỉ vài chữ anh thuận miệng thốt ra nhưng lại khiến em khổ sở đến nhường nào.

Anh nhớ rõ mai là sinh nhật của Hà Diệc Thư, thế anh có biết hôm nay, là sinh nhật em hay không?

“Còn sao nữa, rất hợp mà!”

Hai người không nói gì thêm, một trước một sau ra khỏi tòa cao ốc. Đúng lúc này Cố Nhậm lại gọi điện tới, Nguyễn Ân nói vài câu rồi cúp máy, sau đó quay sang hỏi Cố Tây Lương hôm nay còn việc gì nữa không.

“Anh Cố Nhậm nói nếu tối nay rảnh thì đi ăn cơm cùng anh ấy.”

Cố Tây Lương thuận tay ném chiếc hộp vào ghế sau rồi chậm chạp hỏi: “Ở đâu?”

“Quận Đinh.”

Khi hai người tới nhà hàng cơm Tây, Cố Nhậm và Hà Diệc Thư cũng vừa mới đến.

Bàn ăn ở vị trí rất đẹp, ngay bên cạnh cửa sổ sát nền, nhìn ra ngoài có thể thu được toàn bộ quang cảnh đường phố và bầu trời trong tầm mắt, không gian được trang trí khiến người ta cảm thấy thư thái.

Nguyễn Ân ngồi bên cạnh Cố Tây Lương, Hà Diệc Thư ngồi bên cạnh Cố Nhậm. Bốn người đối diện nhau như vậy, đột nhiên mất đi ngôn ngữ. Cuối cùng, Cố Nhậm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, anh ta đặt một chiếc hộp hình vuông chỉ dài chừng năm xentimet đến trước mặt Nguyễn Ân. Dưới cái nhìn đầy dị nghị của những người còn lại, anh ta thong thả nói:

“Nguyễn Nguyễn, sinh nhật vui vẻ!”

Nguyễn Ân kinh ngạc. Hôm nay Hòa Tuyết cũng đã chịu nhắn tin cho cô, mặc dù chỉ vẻn vẹn bốn chữ “sinh nhật vui vẻ”, nhưng với cô đó là món quà tuyệt vời nhất mà Hòa Tuyết tặng. Dẫu sao nhờ nó mà cô biết được Hòa Tuyết rất ổn, vẫn bình yên. Cô cứ ngỡ Hòa Tuyết là người duy nhất nhớ sinh nhật mình, không ngờ Cố Nhậm cũng biết.

“Sao anh…”

Cố Nhậm không cho cô cơ hội hỏi, anh quay sang bên gọi phục vụ dọn đồ ăn lên. Nguyễn Ân cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ nhận món quà rồi nói “Cảm ơn”, nhưng sống mũi bắt đầu cay cay.

Người em cần nhất, vì sao lại không biết? Anh thật sự chẳng thể quan tâm tới em một chút được sao?

Bốn người lại lâm vào tình trạng trầm mặc. Nguyễn Ân cúi gằm mặt giải quyết đĩa thức ăn, đột nhiên, một bàn tay chìa tới trước mặt, cô ngạc nhiên ngẩng đầu. Cố Nhậm đang nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh, tay anh ta dừng lại trên mặt cô. Một cử chỉ nhẹ nhàng, vệt sốt cà chua bên khóe môi Nguyễn Ân biến mất.

Giọng đầy chiều chuộng vang lên.

“Mơ mơ màng màng!”

Ánh mắt Cố Nhậm hiện rõ vẻ dịu dàng. Thượng Đế làm chứng, Nguyễn Ân rất muốn giả vờ bình thản như không có gì. Cô rất muốn! Nhưng kỹ thuật diễn xuất của cô rất tệ.

Cố Tây L