
cơ à?”.
Hàn Duệ phớt lờ, Hòa Tuyết lại càng nổi hứng, thừa thắng xông lên: “Em thật sự không hiểu, rốt cuộc thì em có cái gì khiến công tử Hàn Duệ thích đến thế?”.
Hòa Tuyết vừa dứt lời thì đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Hàn Duệ dừng xe lại, quay sang nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó bật cười: “Anh cũng không hiểu, em lấy đâu ra tự tin mà cho rằng anh thích em nhiều lắm?”.
Hòa Tuyết phẫn nộ, vô thức cúi đầu nhìn toàn thân một lượt rồi nói: “Hàn Duệ! Bản cô nương cũng được xem là có hình có khối, anh thế là có ý gì hả?”.
Hàn Duệ vốn đã quay đầu lại, tay cầm vào vô lăng chờ đèn xanh, nhưng nghe Hòa Tuyết nói vậy suýt nữa bật cười sặc sụa. Anh điều chỉnh lại giọng của mình, mở miệng nói một câu nửa vô tình nửa cố ý: “Anh còn chưa nhìn thấy thì sao mà biết được? Hay là nhân dịp hôm nay thử luôn đi?”.
Hòa Tuyết gắng nhịn kích động muốn đá người đàn ông này một cú, hậm hực mắng: “Háo sắc!”, thế nhưng lại thấy đối phương lườm mình một cái: “Anh háo sắc cũng còn phải chọn đối tượng!”.
Hòa Tuyết nghe xong thực sự muốn nổi đóa lên, nhưng sắc mặt Hàn Duệ đã nghiêm túc trở lại, chậm rãi lái xe.
Bỏ đi vậy, an toàn tính mạng hơn! Hòa Tuyết nghĩ thầm.
Kết quả, xe chạy được một vòng rồi lại quay về vị trí cột đèn giao thông ban đầu. Hòa Tuyết ngơ ngác, đang định hỏi thì Hàn Duệ đã cướp lời trước.
“Lát nữa anh đưa em về nhà thu dọn hành lý, chuyển tới nhà anh.”
Hòa Tuyết gần như hét lên: “Chuyển tới nhà anh làm gì? Em không đi!”.
“Em biết thừa là anh xưa nay không thích hỏi ý kiến người khác cơ mà, understand???”
Suốt dọc đường, Hòa Tuyết lúc thì dùng ngôn ngữ, lúc thì dùng hành động để tỏ ý phản kháng, nhưng tất cả đều bị Hàn Duệ gạt đi. Lúc này trong đầu anh chỉ đang suy nghĩ về một vấn đề duy nhất, nãy giờ bám đuôi hai người là ai? Chiếc xe đó cứ đi theo xe anh thật lâu, ẩn ẩn núp núp, rõ ràng có ý đồ. Có thể do anh quá mẫn cảm, nhưng lăn lộn trong thương trường đã lâu, kẻ thù rất nhiều, thế nên trước khi xác định được lai lịch đối phương, anh cứ phải chắc chắn bảo đảm an toàn cho cô gái ngốc nghếch này đã.
Mang theo vết thương cũ gặp gỡ anh, có thể sẽ không còn cô đơn nữa, cũng có thể sinh mệnh sẽ rạn nứt hoàn toàn. Thế nhưng, dẫu hạnh phúc hay đau khổ, tất cả đều là bản thân tình nguyện.
Sau khi được tiêm thuốc an thần thì tâm trạng Hà Diệc Thư đã ổn định trở lại. Bác sĩ, y tá lần lượt ra khỏi phòng bệnh, bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng đọng. Hà Diệc Thư nằm trên giường bệnh, nhìn Cố Tây Lương đang kéo chăn lên đắp cho mình, cô nói bằng giọng thăm dò: “Hình như Nguyễn Ân cũng bị thương rồi”.
…
“Anh có cần về nhà xem cô ấy thế nào không?”
Cảm nhận được động tác của anh khựng lại, giọng nói và ánh mắt của cô cũng theo đó mà biến đổi.
Vừa nãy mới về tới cửa nhà, Cố Tây Lương đã nghe được những lời mà Nguyễn Ân nói với Hà Diệc Thư, về lòng tin dành cho anh. Nếu không phải Hà Diệc Thư đột nhiên phát bệnh thì anh sẽ không xuất hiện. Hiện giờ cô đã không sao rồi, anh thở phào nhẹ nhõm. Nghe Hà Diệc Thư nói Nguyễn Ân hình như bị thương, anh chợt nhớ lại khi nãy mình có quá tay đẩy cô ngã, trên nền nhà vẫn còn vương vãi mảnh thủy tinh, chắc chắn cô đã bị thương rồi.
Hối hận và tự trách thoáng bao trùm lấy Cố Tây Lương, Hà Diệc Thư đúng lúc này lại cho anh một cái cớ để rời đi, thế nên anh cũng không quá để ý tới sự do dự trong lời nói của cô, chỉ để lại một câu: “Vậy em nghỉ ngơi đi nhé, anh về trước.”
Ánh mắt dõi theo lưng người đàn ông rời đi, mãi đến khi bóng anh đã khuất hẳn, Hà Diệc Thư mới nắm chặt lấy tấm chăn. Cố Tây Lương không một chút do dự mà lập tức ra về càng khiến cô thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Anh có tình cảm với Nguyễn Ân, chỉ là bản thân anh chưa phát giác ra mà thôi.
“Nhưng, Tây Lương, em không từ bỏ được anh, em phải làm sao đây?”
Cố Tây Lương về tới nhà, phòng khách đã được quét dọn sạch sẽ, thế nhưng tâm tình vỡ vụn của anh ta lại chẳng thế nào thu dọn được.
Anh không bật đèn mà đi thẳng lên gác, cố gắng đi thật khẽ, sợ Nguyễn Ân đang ngủ. Phòng ngủ vẫn sáng đèn, anh khẽ đẩy cửa ra, trông thấy cô đang ngồi trước bàn trang điểm, nâng khuỷu tay trái lên, cẩn thận dùng tăm bông chấm thuốc.
Rõ ràng rất đau, nhưng cô vẫn kiên trì tỏ ra mạnh mẽ. Rõ ràng dáng người nhỏ bé như thế, nhưng cô luôn muốn làm chiếc ô che chở cho tình cảm của anh. Đáy lòng Cố Tây Lương như nổi vô vàn cơn sóng dữ dội, đột nhiên anh rất muốn thốt lên: Nguyễn Ân, vì sao? Em vừa có thể quật cường, lại vừa dễ bị thương như thế. Anh cứ tưởng mình có thể bảo vệ em, hóa ra, anh luôn khiến em bị thương.
Một lúc lâu, Nguyễn Ân mới phát hiện có người đứng ngoài cửa, cô vội giấu tay sau lưng. Cố Tây Lương vẫn nhìn cô, không lên tiếng. Hình như đã có rất nhiều lúc như thế này, hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau mà không nói gì. Nguyễn Ân vốn đã chuẩn bị rất nhiều câu xin lỗi, nghĩ rất nhiều lời giải thích, vậy mà lúc này lại chẳng thể nói ra. Cô thật sự không thể giả vờ làm như không thấy sự lo lắng của anh dành cho người con gái khác, càng không thể nói những câu tàn nhẫn với anh. Vì đó là Cố Tây Lương