
g đã hiểu.
Nữ tử kia, nhất định là Lương Ngọc Lộ, mà nàng năn nỉ nàng
cứu, chính là Mẫn Gia! Nàng đi tới nơi này. . . . . . Chính là vì giờ
khắc hôm nay!
Trời ạ, Lương Ngọc Lộ dùng bao nhiêu nguyên lực để đưa nàng
tới nơi này? Nếu hôm nay nàng không có xuất hiện, mà nguyên bản là Tình
Dương, sẽ như thế nào? Nàng cùng Tình Dương có quan hệ có lẽ chính là
kiếp trước và kiếp này, nàng là đời sau, thay đổi số mạng kiếp trước,
lưu lại mạng của Mẫn Gia này. . . . . .
Tình Dương kinh ngạc nhìn mộ bia kia, đáy lòng lạnh lẽo, chua xót. Nữ nhân này. . . . . . hao phí bao nhiêu sức lực, chỉ vì cứu
người yêu. . . . . .
“Không phải nàng. . . . . . Là ta!” Không gian yên tĩnh, một thanh âm già nua bi thương xé tan bầu không khí truyền đến.
Mọi người đồng thời quay đầu, kinh ngạc nhìn người lên tiếng, người nọ dĩ nhiên là Ba Thái Ni đại nhân!
Ba Thái Ni nước mắt tuôn đầy mặt, cực kỳ bi thương nhìn nhi
tử toàn thân đẫm máu, ân hận với việc đã làm. Hắn tự trách đánh vào ngực chính mình. “Là lỗi của ta! Là ta, là ta!”
Mẫn Gia không dám tin nhìn phụ thân, “A… A ma, người nói cái gì?”
Ba Thái Ni quỳ rạp trên đất, khóc rống “Là ta giết, là ta đẩy nàng xuống vách núi. A ma thực xin lỗi ngươi. . . . . . A ma thực xin
lỗi ngươi!” Hắn làm sai đã dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Rõ ràng làm cho nhi tử phạm phải sai lầm lớn khó bù đắp được, là hắn tạo nghiệt!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Tình Dương nắm lấy vạt áo Kỳ Cách, nàng lo lắng, không muốn nghe lời nói Ba Thái Ni.
Cảm nhận được sự bất an của nàng, Kỳ Cách vòng tay qua bên
hông nàng ôm chặt “Lui ra.” Hắn kín đáo tâm tư, cân nhắc xuống dưới, đại khái đoán ra chân tướng sự thật. Trong lòng của hắn phát lạnh, thở dài
trong lòng.
“Nàng là người Hán, chỉ dựa vào nghề hát rong để sinh sống. . . . . . Ta sao có thể cho ngươi bị hủy trong tay nàng, cho nên. . . . . .” Ba Thái Ni từ từ nói ra quá khứ.
Nguyên lai lúc trước Mẫn Gia tìm được Lương Ngọc Lộ thì tin tức cũng đồng thời được thám tử bẩm báo đến tai Ba Thái Ni.
Tuy nhiên bởi vì nhi tử có bệnh làm cho hắn có chút chần chờ
quyết định việc muốn chia rẽ bọn hắn, nhưng nghĩ đến bọn họ sẽ khiến cả
gia tộc Diệp Hách vì việc này mà hổ thẹn, thậm chí đưa tới mầm tai vạ,
hắn phải quyết tâm, vì vậy hắn muốn phu nhân giả bệnh để ngăn chặn nhi
tử, đến Lạc Dương trước, đem cái hại của quan hệ hai người phân tích cho Lương Ngọc Lộ nghe, cũng muốn cầu nàng lần này hãy đi thật xa, đừng để
cho Mẫn Gia tìm được, không nghĩ tới nàng.. . . . .
Cùng là nữ nhân, Tình Dương có thể hiểu được tâm tư Lương
Ngọc Lộ, nàng khẳng định sẽ càng đau khổ nếu không thể cùng người yêu ở
bên nhau, cũng không muốn Mẫn Gia vì nàng mà vứt bỏ tất cả, cho nên
trong đầu mới nảy sinh ý nghĩ coi thường mạng sống của mình. Dấu vết
chống cự trên mặt đất đều là dấu chân do dự bất định của nàng, nàng gặp
được nàng ngày đó, nói không chừng cũng không phải nàng lần đầu tiên tới vách núi đó tìm đến cái chết, mà nàng nhảy xuống vực, mang theo bao
nhiêu bi thống, nàng hoàn toàn có thể hiểu rõ.
Nàng không đành lòng nhìn bộ dạng Mẫn Gia “Kỳ Cách, chúng ta đi thôi.” Nàng không muốn biết tiếp theo ra sao.
Nhưng Kỳ Cách lại tinh tường trông thấy, thở dài một
tiếng. Giờ khắc này, hắn nhiều ít có chút đồng tình với cảnh ngộ Mẫn
Gia. Ôm người trong ngực, hắn hướng Bác Hách sai khiến bằng ánh mắt,
xoay người rời đi.
Rất nhiều binh lính áp đi những tử sĩ của Mẫn Gia, chỉ để lại Ba Thái Ni cùng Mẫn Gia, hai cha con, ân oán của bọn hắn, còn cần thời
gian để hóa giải.
Trước khi rời khỏi, Tình Dương quay đầu nhìn về phía mộ Lương Ngọc Lộ, dưới đáy lòng lặng yên nói: Lương Ngọc Lộ, ta đã hoàn thành
khẩn cầu của cô, sau này chúng ta không ai nợ ai.
Đoàn người rời khỏi ngọn núi sau chùa Bạch Mã, từ trong khe
núi truyền đến một hồi tiếng khóc thê lương, làm cho tất cả mọi người
tâm đều xoắn lại.
Tình Dương từ từ nhắm hai mắt, dựa vào trong ngực Kỳ Cách. Bây giờ tất cả đều không còn liên quan tới nàng nữa.
Một tháng sau
Kèn lớn kèn nhỏ chiêng trống vang trời, ngày hôm nay hoàng
thành đặc biệt náo nhiệt, bởi vì hôm nay là ngày vui của Huân Thân Vương phủ. Hơn một tháng trước, hoàng thượng hạ chỉ đem Tình Dương cách cách
chỉ hôn cho Huân Thân Vương thế tử, cũng vào ngày hai người thành thân,
ban thưởng cho Huân Thân Vương thế tử kế tục tước vị phụ thân hắn, chính thức trở thành Huân Thân Vương.
Đội ngũ thành thân từ trong cung chạy dài, dẫn đầu là đội danh dự thật dài, tiếng chiêng trống rung trời. Hàng sau là cung nữ cầm đèn cầy hoa mẫu đơn nhẹ nhàng đơn giản, cùng vài
chục thái giám, tiếp đó là một đội kỵ binh hộ tống đón dâu, mà ở trong
những kỵ binh oai phong này, thấy được có một con ngựa trắng đặc biệt.
Trên con ngựa trắng là nam tử mặc hồng bào, tuấn dật, trên
mặt tuy có hai đạo sẹo, cũng không làm mất đi khí chất bẩm sinh của
hắn. Mắt phượng mày kiếm, ngẩng đầu ưỡn ngực, so với vài vị tướng quân
phía trước, khí thế không chút thua kém.
Phía sau nữa, chính là mười sáu người khiêng kiệu hoa, kiệu