
c lát mới hướng tới ánh mắt chờ mong của Khang Hi nói
“Hoàng thượng, vi thần. . . . . .” Lại một lần nữa muốn mở miệng từ
chối.
“Cái này! Nàng là con gái Định Bắc tướng quân, trên yến hội
nhìn nàng thập phần hoạt bát động lòng người, diện mạo cũng rất tú lệ.”
Khang Hi cắt đứt lời của hắn, đứng dậy đi đến bên cạnh bức đồ thứ ba
nói.
Không để cho hắn có cơ hội nói, tiếp tục đi về hướng bức đồ
thứ năm. ”Nếu không thì người này cũng không tồi, bộ dáng thanh bạch,
tiểu nữ nhi của Điện Các Đại học sĩ, biết thư đạt lễ, khí chất ôn nhuận, là một tiểu nha đầu.” Mắt có chút nhìn, Kỳ Cách vẫn là một bộ dáng thờ
ơ.
“Hoàng thượng, vi thần thật sự không có ý nguyện này.” Mắt thấy hoàng thượng còn muốn nói tiếp, Kỳ Cách bất đắc dĩ nói rõ.
Khang Hi mím môi, vung tay lên, thái giám sau lưng đem bức hoạ toàn bộ thu vào, lui sang một góc.
“Hài tử, trẫm không thể để ngươi như thế. Nếu người vừa ý bất kì cách cách, thiên kim nào, trẫm liền chỉ hôn cho ngươi. Ngay Vinh Kỳ
bối lặc đã mười ba cách cách, là ngươi cậu của nữ nhi hắn, các ngươi
cũng là bà con, Linh Nhi từ nhỏ cũng thích ngươi, trẫm liền tứ hôn.” Lời nói đến đây, tựa hồ đã định rồi.
Khang Hi nghĩ thầm, đứa nhỏ này tìm không thấy người trong
lòng, vậy thì chỉ một nha đầu thích hắn đi, sẽ không có người có thể
ngăn trở hắn, không cho hắn lại có cơ hội phiêu bạt thiên nhai.
Kỳ Cách rủ xuống, hai bên chân tay nắm chặt lại “Hoàng
thượng.” Thanh âm không lưu loát, gương mặt tuấn nhã trước mặt hiện lên
một chút cười khổ. Trong trí nhớ, vị biểu muội kia có chút ngang ngược
kiêu ngạo, muốn hắn lấy nàng làm phúc tấn? Hắn. . . . . . Tình Dương má
lúm đồng tiền rực rỡ lại lần nữa hiển hiện trong đầu, môi mỏng rung
động, vẫn là không đem tên của nàng nói ra.
Khang Hi trầm ngâm, quyết định lùi một bước, mở miệng nói:
“Trẫm cho ngươi thời gian nửa năm, nửa năm sau, ngươi phải chọn cho trẫm một người. Nếu không, trẫm liền trực tiếp lấy người được chọn này làm
phúc tấn của ngươi.”
Kỳ Cách không tiếng động thở dài. Hôn phối của đệ tử hoàng
tộc vốn là quyền của hoàng đế, hôm nay hoàng thượng đã vì hắn phá lệ,
hắn còn có thể làm sao?
“Vi thần. . . . . . Tuân chỉ.”
* * *
Hậu quả việc ngắm hoa hôm yến hội đã xảy ra, nhất thời,
khắp nơi đều là xuân ý, trong hoàng thành ái tình tràn ngập, chỉ là có
người đắc ý, người sầu.
“Ai. . . . . .”
Trong gương đồng vàng óng, chiếu rọi ra khuôn mặt thanh tú
non nớt, lông mày cong cong, cái mũi xinh xắn, hé ra cái miệng nhỏ nhắn
đỏ tươi, như thế nào ở trên đường mười cô nương thì có đến tám cô bộ
dáng thanh tú, khiến người chăm chú nhìn, nhìn cặp mắt của nàng đi, chói lọi sáng hữu thần, nhưng. . . . . . Vẫn là bình thường! Từng tiếng thở
dài vang lên, Tình Dương nhịn không được nhăn mày.
Tiếng thở dài không ngừng, nhưng người trong gương đồng chưa mở miệng, tiếng thở dài từ đâu tới?
“Ngươi lại thở dài, ta liền hạ độc câm ngươi.” Tình Dương không kiên nhẫn trừng mắt trong gương với khuôn mặt khác.
Đứng ở sau lưng nàng, là nha hoàn thiếp thân của nàng, Thủy
Nhi, so với chủ tử còn kiều mị hơn, trên mặt giờ phút này đỏ vành mắt,
cái miệng nhỏ nhắn nói: “Cách cách, người ta…người ta cũng là vì ngài
bất bình thôi.” Thanh âm tức giận lại nhu mì kia làm cho người ta nghe
xong xương cốt đều mềm ra.
Tình Dương thở dài, âm thầm khẩn cầu lão Thiên cho nàng một
chút tính nhẫn nại. ”Bất bình cái gì?” Trời ạ, vừa nghe đến thanh âm
khủng khiếp như oa nhi của Thủy Nhi, nàng thật là toàn thân nổi da gà.
Thủy Nhi cắn cắn môi “Đương nhiên là không có ánh mắt nào của các vương công quý tộc! Nói thật, nhị cách cách ngài mặc dù không có mỹ mạo như hoa giống đại cách cách, nhưng là tài nghệ cũng không thua đại
cách cách, như thế nào những người này đều chỉ xem mặt?” Nàng là vì việc chủ tử bị bất công thôi!
Tình Dương liếc nàng. Nếu nàng không xác định nha đầu kia là
thật vì nàng bênh vực kẻ yếu, nàng liền cho rằng nàng là nhân cơ hội nói bộ dạng nàng xấu xí.
“Ngươi có thể mặc kệ những chuyện này, ta cảm thấy như vậy
rất tốt.” Nàng tuyệt không nghĩ ứng phó những tên thăm viếng, những tên
giàu có mới mẻ kia, tuyệt không hâm mộ cây đại hoa đào Tình Vũ, ngược
lại lại đồng tình với nàng.
“Nhị cách cách, ngài như vậy sao được? Đối tượng tốt đều bị
đại cách cách chọn đi, ngài. . . . . .” Nàng thật không hiểu chủ tử đang suy nghĩ gì, đối với tương lai mình như thế một chút cũng không quan
tâm, chủ tử đã mười sáu tuổi rồi đó!
Liếc nàng, Tình Dương chẳng muốn đáp lời, tự mình đưa tay lên búi tóc, nếu không có chuyện này, nàng cũng không phải mang kỳ đầu.
Nhìn mình trong gương, Tình Dương có chút giật mình. Nàng
cũng chờ có người tìm đến nàng, chỉ là người kia vẫn không có xuất
hiện. . . . . .
Yếu ớt than nhẹ, con mắt nhẹ chuyển, nhìn ngoài cửa sổ, Tình
Dương không cách nào che dấu đáy lòng bị mất mát. Từ đêm hôm đó, lòng
của nàng liền phảng phất bị cái gì bắt được, rõ ràng không muốn tính,
lại luôn nhớ kỹ hôm nay là ngày thứ mấy, người kia vì sao còn chưa tới
tìm nàng?
Cười khổ, lo lắng vì một người như vậy, nàng từ