
”
“Ừ!” Lạc Nghiên Vũ nghiêng đầu.”Vậy lúc nào đi gặp dượng của cậu ?
“Cậu lúc nào rảnh rỗi nói cho mình biết trước, rồi mình sẽ đi hỏi xem dượng có thời gian hay không?”
Cô biết Nghiên Vũ sau khi học xong đều chạy đi làm, mà dượng của cô thân
là tổng giám đốc của tập đoàn lớn cũng rất bận rộn nên cô mới nghĩ ra
cái biện pháp này.
“Được!” Lạc Nghiên Vũ suy nghĩ một chút, nói cho Ngọc Tiệp biết thời gian cô rảnh.
Diêu Ngọc Tiệp ghi lại thời gian. “Sau khi hẹn xong mình sẽ lại thông báo cho cậu sau”
“Ừ! Cảm ơn cậu!” Lạc Nghiên Vũ cảm kích nói.
Diêu Ngọc Tiệp chột dạ nghe cô nói cảm ơn, nếu Nghiên Vũ biết cô có một số
việc không nói với cô ấy, rất có thể Nghiên Vũ sẽ không cảm ơn cô đâu.
Chuông vào học vang lên
“Tớ trở về chỗ ngồi đây”
Cả một căn phòng vốn ầm ĩ bây giờ lại khôi phục yên tĩnh.
________________________________________
Diêu Ngọc Tiệp dẫn Lạc Nghiên Vũ đi tới tổng công ty của tập đoàn Bùi Á, Lạc Nghiên Vũ tò mò nhìn chung quanh, hỏi lung tung nọ kia
“Nghiên Vũ, cậu đừng giống như dân nông thôn đến nơi tốt chứ?” Diêu Ngọc Tiệp tức giận nói
Lạc Nghiên Vũ không hề để tâm việc bị Ngọc Tiệp chế giễu, ngược lại hùng
hồn nói: “Mình thật sự đến từ nông thôn mà!” Khó có dịp được đi vào công ty lớn như thế này, cô muốn tìm hiểu là chuyện đương nhiên.
Sau khi nghe được lời cô nói, Diêu Ngọc Tiệp không nhịn được trợn mắt. Được rồi! Coi cô ấy như là Già Lưu vào thăm sân nhà quan.
Bởi vì thân phận của Diêu Ngọc Tiệp, cho nên họ vào thang máy chuyên dụng đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu cuối.
“Các cô ngồi chờ một chút, tổng giám đốc đi họp, lập tức sẽ trở lại.” Thư ký bưng hai chén cà phê đến rồi lại đi ra ngoài làm việc
“Ngọc Tiệp, dượng của cậu có phòng làm việc khí phách quá đó!” Lạc Nghiên Vũ than thở đứng lên nhìn đông nhìn tây
Sau khi nếm một ngụm cà phê Diêu Ngọc Tiệp mới nói: “Phòng làm việc của tổng giám đốc đương nhiên phải khí phách một chút chứ”
“Ngọc Tiệp, cậu xem! Đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy toàn bộ Đài bắc đó.” Lạc Nghiên Vũ đứng trước cái cửa sổ lớn trông về phía xa Đài Bắc. “Buổi tối đứng ở chỗ này nhìn cảnh đêm nhất định rất đẹp!” Không biết được cô có
được cơ hội đấy hay không?
Không bao lâu sau, người họ chờ trở lại
“Dượng, cháu dẫn Nghiên Vũ đến rồi”
Diêu Ngọc Tiệp hiểu vì sao trên mặt dượng mất đi ánh sáng cùng tinh thần, kể từ sau khi dì của cô qua đời, em họ liền…..Ai! Cô cũng bất lực với việc này.
“Đúng rồi, cháu xin hỏi một chút về giờ học.”
“Một ngày hai giờ, một tuần lễ 5 ngày, có thể không?”
Lạc Nghiên Vũ nhíu mày một cái, nếu như vậy thì phải thôi việc ở nhà hàng Tây rồi
Vốn là cô còn muốn kiêm luôn 2 công việc! Chỉ là nếu thời gian không thể
phối hợp cô cũng không thể làm gì khác là từ bỏ công việc có tiền lương
ít ỏi kia rồi.
“Có thể”
“Vậy từ thứ Hai cháu bắt đầu tới dạy cho con trai ta.” Nhạc Tĩnh Sinh đi về phía bàn làm việc ghi lại địa chỉ cho Lạc Nghiên Vũ
“Được.” Lạc Nghiên Vũ cẩn thận cất tờ giấy xong trong lòng thầm nghĩ buổi tối
nên đến nhà hàng Tây đưa đơn xin thôi việc, hi vọng sẽ không gây phiền
phức cho nhà hàng.
Diêu Ngọc Tiệp thấy mọi việc đã xong, tán gẫu với dượng một chút chuyện vụn vặt, nói chuyện trong nhà một lát rồi
cùng Lạc Nghiên Vũ rời đi
"Hiện tại, cậu có thể nói rõ cho mình
biết về em họ cậu rồi chứ?" Sau khi đi ra khỏi cao ốc, Lạc Nghiên Vũ
không kịp chờ đợi liền chất vấn bạn tốt.
"Không phải là dượng mình đã nói hết rồi sao." Diêu Ngọc Tiệp cười khúc khích, cố gắng lừa dối cho qua chuyện.
"Hả?" Lạc Nghiên Vũ híp mắt, không cho phép cô ấy trốn tránh, đi thẳng vào
vấn đề hỏi: "Ban đầu vì sao không có nói cho mình biết em họ cậu hư hỏng như vậy?"
"Mình cho rằng đây không phải là việc quan trọng, nên mới không đề cập tới." Diêu Ngọc Tiệp lấy cớ sứt sẹo cho qua.
"Không phải việc quan trọng?" Âm lượng của cô đột nhiên đề cao rất nhiều, làm
cho người đi đường phải ghé mắt nhìn."Cậu có biết loại thiếu niên hư
hỏng này rất khó dạy hay không!"
Thiếu niên hư hỏng? Dù sao cùng là người thân của mình, cho nên Diêu Ngọc Tiệp không thể chịu được
người khác nói em họ mình như vậy.
"Cậu ấy thật ra không phải hư hỏng, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ biết hút thuốc, uống rượu, biết đánh nhau mà thôi?" Lạc Nghiên Vũ chặn lại lời nói của bạn tốt.
"Cậu không phải cũng nói đây chẳng qua là thời kỳ trưởng thành nên làm những hành động phản nghịch đấy sao?" Diêu Ngọc Tiệp lấy lời nói lúc trước
Lạc Nghên Vũ đã nói ra chận lại cô ấy, khiến Lạc Nghiên Vũ không còn lời nào để nói.
"Mình biết rõ cậu rất cần tiền, nên mới muốn giúp cậu kiếm nhiều một chút." Diêu Ngọc Tiệp nói ra động cơ của cô.
Lạc Nghiên Vũ trầm mặc một hồi, trong lòng hiểu rõ ràng dù Ngọc Tiệp có nói chuyện này hay không, thì cô đều sẽ nhận dạy nhà này.
"Cám ơn cậu! Ngọc Tiệp." Tấm lòng của Ngọc Tiệp, cô nhận được.
"Đứa ngốc! Chúng ta là bạn tốt, nói gì cám ơn!" Diêu Ngọc Tiệp cười nói.
Lạc Nghiên Vũ vô cùng vui vẻ vì mình kết giao với một người bạn tốt như
Ngọc Tiệp ở đại học, khắp nơi quan tâm cô, giúp đỡ cô, trong lòng cảm
kích không cách nà