XtGem Forum catalog
Gia Sư Có Vấn Đề

Gia Sư Có Vấn Đề

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321214

Bình chọn: 8.00/10/121 lượt.

ng lẽ là . . . . . . Sau khi tỉnh táo Lạc Nghiên Vũ đã đoán ra hắn là ai.

Không muốn nói chuyện với hắn, cô đứng lên, nào có thể đoán được hắn lại cao hơn cô rất nhiều!

"Cho phép tôi xin tự giới thiệu về mình, tôi là Lạc Nghiên Vũ gia sư dạy kèm tại nhà của cậu." Chiều cao đã thua hắn, thì khí thế cũng không thể

thua được.

"Chính là cô sao!" Nhạc Quân Lỗi cười lạnh, cũng nhìn

lên nhìn xuống đánh giá cô. Ừ. . . . . .Bộ dáng không tính là xinh đẹp,

nhưng nhìn cũng rất tốt thanh tú. Không ngờ tới cô lại ở lại chỗ này chờ hắn! Hắn cho rằng để cho cô chờ vô ích mấy lần, cô sẽ tự động nửa

đường bỏ cuộc; xem ra, cô rất có kiên nhẫn.

"Không sai, chính là

tôi!" Lạc Nghiên Vũ nghe ra trong lời nói của hắn có ý xem thường, hung hăng nhìn chằm chằm hắn: "Nói! Cậu tại sao không ngoan ngoãn đợi tại

nhà chờ tôi đến dạy học?"

Giọng điệu của cô có ý gì đây? Coi hắn như đứa trẻ trong vườn trẻ sao? Khóe môi Nhạc Quân Lỗi nhếch lên một nụ cười thú vị.

"Tôi không cần gia sư!" Hắn lạnh nhạt nói.

Lời nói của hắn khiến Lạc Nghiên Vũ chê cười nói."Thành tích của cậu quá

kém, sao lại không cần đến gia sư chứ? Cho dù không thi đỗ đại học cậu

cũng không thấy đáng tiếc sao?"

"Không tiếc." Hắn căn bản cũng không suy nghĩ đến.

"Cậu!" Lạc Nghiên Vũ nhìn vẻ mặt tựa như không sao cả của hắn, bộ dáng rất không vừa mắt.

"Còn chuyện gì không? Tôi muốn đi ngủ." Nhạc Quân Lỗi xoay người đi lên lầu.

"Tôi thật sự cảm thấy đáng thương thay cho mẹ cậu!" Khi hắn bước lên bậc thang thì Lạc Nghiên Vũ lạnh lùng mở miệng nói.

Nghe được những lời này của cô, Nhạc Quân Lỗi nhất thời dừng bước, trên

khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng bỗng chốc phủ lên một tầng lo lắng.

"Cô nói cái gì?"

Trong phút chốc, Lạc Nghiên Vũ bị ánh mắt thâm trầm cao ngạo kia của hắn hấp dẫn, một lát sau cô mới phục hồi lại tinh thần.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Không sợ sắc mặt âm trầm của hắn, cô chậm rãi bĩnh

tĩnh tiếp cận hắn."Tôi biết rõ mẹ cậu đã qua đời, cũng hiểu được tình

cảm giữa cha con cậu không hòa thuận. . . . . ."

"Cô biết thật đúng là nhiều!" Nhạc Quân Lỗi châm chọc nói.

"Câm miệng! Hãy nghe tôi nói hết!" Dám chen miệng? ! Mặc dù không để ý

chuyện cô lớn tuổi hơn hắn, nhưng cũng phải tôn trọng cô một chút chứ!

"Chưa nói tới chuyện của cậu và cha cậu, mà hãy suy nghĩ một chút về mẹ cậu

thôi. Mặc dù bà ấy không ở bên cạnh cậu, nhưng tôi tin tưởng ở trên

thiên đường nhất định bà ấy cũng đang nhìn cậu trưởng thành, nếu bà ấy

thấy cậu sa đọa như vậy, không tự trọng như vậy, nhất định sẽ rất đau

lòng. Trên đời này cha mẹ nào không vọng tử thành long, vọng nữ thành

phượng?(1) Chắc hẳn mẹ cậu cũng không ngoại lệ, cậu không thể bởi vì bà

ấy không có ở đây, liền gạt bỏ những mong đợi của bà ấy đối với cậu!"

(1): hi vọng con trai thành rồng, con gái thành chim phượng hoàng

Chết tiệt! Cô nghĩ thế nào mà lại nghĩ đến cha của mình rồi. . . . . .

Lạc Nghiên Vũ nói một phen đến ấm áp cảm động người, khiến cõi lòng lạnh

lẽo của Nhạc Quân Lỗi có chút xao động. Hắn nghĩ đến sự yêu thương của

mẹ dành cho hắn, thì đường cong cứng ngắc trên mặt cũng trở nên nhu hòa.

Cô nói không sai! Từ nhỏ mẹ đã ân cần dạy bảo hắn, quan tâm tới bài vở và

bài tập của hắn học, muốn hắn học tập kiến thức, đạo lý làm người, tất

cả đều là vì hi vọng hắn có thể làm một người có ích. Mà như hắn bây

giờ, chắc chẳn sẽ khiến cho mẹ rất đau lòng và thất vọng! Chỉ là. . . . . .

"Cô khóc cái gì chứ?" Nhạc Quân Lỗi tức giận nhìn cô gái đang rơi nước mắt trước mặt.

"Tôi nghĩ đến cha tôi thôi! Ông ấy với mẹ cậu giống nhau đều đã đi tới thiên đường." Lạc Nghiên Vũ khóc đỏ mắt.

Hắn sửng sốt một chút, không ngờ cô cũng là gia đình đơn thân (2) như hắn

(2): mồ côi cha hoặc mẹ.

"Thật là mất mặt! Cô lại có thể khóc ở trước mặt người nhỏ tuổi hơn mình, hơn nữa dáng vẻ khóc còn rất xấu!" Nhạc Quân Lỗi cười nhạo tướng khóc của

cô.

Cô gái này thật là một người kỳ quái lại có chút thú vị,

trong lần đầu tiên gặp mặt, lại khóc đến đỏ cả mắt ở trước mặt một người xa lạ. Chỉ là, cô như vậy khiến cho hắn thấy hứng thú.

Đứng trước mặt hắn! Tại sao cô có thể khóc thành ra như vậy?

Cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, trấn định nói: "Nghĩ thông suốt chưa? Có muốn chăm chăm chỉ học tập thật tốt hay không?"

Nhạc Quân Lỗi với vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn cô, chậm chạp không mở miệng.

"Ách…. Rốt cuộc là như thế nào? Cậu nói mau đi!" Lạc Nghiên Vũ thấy rất mất tự nhiên khi bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chòng chọc, cho nên không

thể làm gì khác hơn là thúc giục hắn trả lời.

"Ngày mai đúng giờ cô tới sẽ nhìn thấy tôi." Sau khi bỏ lại những lời này, hắn lên lầu.

Nghe được câu này, Lạc Nghiên Vũ cao hứng cười. Ngay sau đó, cô nghĩ đến ──

"Này! Cậu đi ngủ, vậy còn tôi phải làm thế nào?" Đã trễ thế này, cô không thể trở về được!

Trên lầu truyền tới: "Tự mình tìm một căn phòng mà ngủ!" Nhạc Quân Lỗi ghi nhớ

lời nói của Lạc Nghiên Vũ vào trong lòng, hắn không hề trốn học nữa,

cũng ngoan ngoãn ở nhà đợi cô tới giúp hắn học bổ túc. Biến chuyển như

vậy, khiến Lạc Nghiên Vũ và Nhạc Tĩnh Sinh vu