
i mừng vô cùng.
Sau
mấy buổi học, Lạc Nghiên Vũ đã phát hiện ra khả năng học tập của Nhạc
Quân Lỗi rất tốt, bất luận nhiều đề bài khó khăn đến mấy, chỉ cần cô
giảng giải qua một lần, hắn liền đã hiểu, thậm chí còn có thể tự suy
luận, suy một mà ra ba (học một biết nười). Học sinh lợi hại như vậy,
khiến cho Lạc Nghiên Vũ dạy rất dễ dàng, có lúc rảnh rang cô ngồi ở bên
cạnh ngắm nhìn tư thế nghiêm túc học bài rất đẹp mắt của hắn; cô cũng
thường xuyên nói chuyện phiếm cùng với hắn, nhưng bình thường đều là cô
đang nói chuyện, mà hắn có đang nghe hay không cũng không thể biết được.
Về phần các môn học khác, Lạc Nghiên Vũ lại càng không cần phải lo lắng
thay cho Nhạc Quân Lỗi, bởi vì từ thành tích cuộc thi gần đây của hắn
liền có thể nhìn ra hắn ứng phó rất thành thạo. Cũng bởi vì như vậy, Lạc Nghiên Vũ thực sự tin tưởng Nhạc Quân Lỗi thật ra là một người vô cùng
thông minh, xem ra không cần dụng tâm với hắn nữa.
************************
Hôm nay, Lạc Nghiên Vũ vẫn theo lẽ thường đúng giờ đi tới nhà của Nhạc Quân Lỗi, lại được bác Dương báo cho biết nói hắn còn chưa trở về.
"Cậu ấy có gọi điện thoại nói sẽ trở lại trễ một chút hay không?" Lạc Nghiên Vũ hỏi.
Bác Dương lắc đầu.
Chuyện này thật là kỳ quái, không phải Nhạc Quân Lỗi đã biết nge lời rồi sao?
Chẳng lẽ, hắn lại chứng nào tật nấy? Lạc Nghiên Vũ ôm đầy nghi vấn ở
trong lòng, chỉ có thể đợi hắn trở về cởi bỏ nghi vấn.
Không bao lâu sau, Nhạc Quân Lỗi trở lại.
"Cậu đi đâu vậy hả? Sao. . . . . ." Lạc Nghiên Vũ đang muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, kinh ngạc kêu to: "Cậu bị
thương!"
Làm cho Nhạc Quân Lỗi không rõ ràng lắm chính là tại sao cô gái này lại tỏ ra vô cùng kinh hãi như vậy! Đây đối với hắn mà nói,
đã là việc như cơm bữa thường ngày.
"Tại sao lại bị thương?" Lạc
Nghiên Vũ kéo hắn ngồi xuống, cẩn thận xem xét tình trạng vết thương của hắn, hơn nữa vội vàng gọi bác Dương đi lấy hòm thuốc giúp cô."Chẳng lẽ
cậu đánh nhau với người ta sao?"
Nhạc Quân Lỗi gật đầu. Đang trên đường trở về, thì hắn gặp phải mấy tên côn đồ bắt chẹt tiền, hắn không
cho, hai bên liền đánh nhau.
"Cậu đã làm chuyện gì đắc tội với bọn chúng sao?" Lạc Nghiên Vũ cau mày hỏi.
"Người không phạm tôi, tôi không phạm người!" Một câu nói đơn giản, bày tỏ chuyện không phải do hắn chủ động.
Lúc này, bác Dương cầm hòm thuốc đến, Lạc Nghiên Vũ nhanh chóng mở hòm thuốc ra, muốn bôi thuốc cho hắn.
"Không cần phiền phức như vậy, một vết thương nhỏ mà thôi." Nhạc Quân Lỗi lạnh nhạt nói.
"Không được!" Hắn cũng không nhìn xem mặt của mình bị đánh đến sưng tím đỏ hết a, không xử lý làm sao được đây?
"Cậu ngồi xuống, tôi giúp cậu rửa sạch vết thương một chút."
"Đúng đó! Cậu chủ, cậu hãy nghe lời Nghiên Vũ đi." Bác Dương ở bên cạnh lên tiếng phụ họa.
Không đợi Nhạc Quân Lỗi trả lời, Lạc Nghiên Vũ bất chấp tất cả cầm miếng bông thấm vào thuốc nước rồi thoa lên vết thương của hắn.
Nhạc Quân
Lỗi ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ quan tâm của cô, dường như
có một dòng nước ấm lặng lẽ trượt vào trái tim khép kín (đóng chặt) của
hắn, trên mặt không truyền tới chút cảm giác đau nhói nào.
Lạc Nghiên Vũ cẩn thận từng li từng tí giúp hắn bôi thuốc, nhìn hắn nói: "Về sau cậu đừng đánh nhau với người ta nữa."
"Người không phạm tôi, tôi không phạm người!" Vẫn một câu nói cũ.
"Được rồi! Tránh được nên tránh." Lạc Nghiên Vũ thở dài.
"Cậu chủ, cậu đã ăn cơm tối chưa?" Bác Dương mở miệng hỏi.
Kể từ khi cậu chủ đồng ý học bổ túc, gần như mỗi ngày đều sẽ trở về ăn cơm tối.
"Chưa có."
"Vậy cậu đi ăn cơm đi, tôi lên phòng sách trước chờ cậu." Lạc Nghiên Vũ cầm balo của mình và cặp sách của hắn đi lên lầu.
Trong thời gian đợi Nhạc Quân Lỗi, Lạc Nghiên Vũ mở cặp sách của hắn ra, muốn lấy quyển sách số học ra để xem một chút hôm nay phải dạy chương trình
gì, lại phát hiện trong cặp sách của hắn có mấy gói thuốc.
Lông
mày của cô nhíu lại, nhớ tới lời nói của bác Nhạc và Ngọc Tiệp, nói Nhạc Quân Lỗi biết hút thuốc, uống rượu, nếu không phải nhìn thấy mấy gói
thuốc này, thiếu chút nữa cô đã quên chuyện này rồi.
Được! Hôm nay phải nhân cơ hội này khuyên hắn một chút! Cô liền lấy ra toàn bộ thuốc của hắn.
"Cô lấy thuốc của tôi làm cái gì?" Nhạc Quân Lỗi đi tới, vừa hay nhìn thấy cô lấy đi mấy gói thuốc từ trong cặp xách của hắn.
"Tịch thu!" Lạc Nghiên Vũ trả lời đương nhiên."Chưa được mười tám tuổi không
được phép hút thuốc!" Lại nói thêm một câu, "Còn nữa, cũng không được
uống rượu!"
"Làm sao cô biết tôi chưa đủ mười tám tuổi?" Nhạc Quân Lỗi ngồi ở trên ghế lành lạnh hỏi.
"Vậy cậu đã đủ tuổi rồi sao?"
Trầm mặc.
Lạc Nghiên Vũ cười hả hê. Nếu tính cả tuổi mụ thì hắn mới được 18, bởi vậy cũng không thể coi là hắn đã đủ mười tám tuổi rồi.
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn khuyên: "Hút thuốc và uống rượu sẽ không tốt
cho sức khỏe, cậu có thể đừng tiếp tục dùng những thứ có hại cho sức
khỏe này nữa, được không?"
Thấy hắn không lên tiếng, cô lại nói tiếp:
"Cậu biết không? Ba tôi cũng bởi vì hút thuốc, uống rượu quá nhiều mà bị
bệnh ung thư