
uồng nộ kêu gào, cả người sa vào trong điên cuồng, làm mọi người ở chỗ này thấy mà sinh
lòng sợ hãi.
Hai mắt đen sâu thẳm của Nhạc Quân Lỗi chứa đầy tức
giận, đi tới vung tay lên đánh anh ta thêm mấy quyền, nếu không phải là
cảnh sát đến, sợ rằng Dương Hạo sẽ bị hắn đánh đến thoi thóp nằm thở.
"Nghiên Vũ, em có sao không?" Hắn nóng lòng hỏi Nghiên Vũ đang ngồi trên đất.
Lạc Nghiên Vũ thuận khí, kiền gắt gao ôm lấy hắn."Quân Lỗi, em thật sợ
hãi!" Căng thẳng trong lòng vừa buông lỏng, cô nức nở khóc.
Nhìn bộ dáng cô bị hoảng sợ, Nhạc Quân Lỗi hận không được đem Dương Hạo chặt làm trăm mảnh!
"A. . . Bụng của em thật là đau!" Đột nhiên, Lạc Nghiên Vũ khổ sở phủ tay lên bụng đau.
Nhạc Quân Lỗi khẩn trương nói: "Anh lập tức đưa em đi bệnh viện!" Ngay sau đó ôm lấy cô xông ra ngoài.
Thấy màn này các nhân viên của Bùi Á ai cũng lấy làm kinh ngạc không thôi,
bởi vì bọn họ chưa bao giờ thấy qua một mặt nổi điên cùng kinh hoảng như thế của vị Tổng giám đốc lạnh lùng này.
Mà Dương Hạo điên cuồng cũng bị cảnh sát mang về đồn cảnh sát. Trong phòng bệnh hạng nhất, Nhạc Quân Lỗi cẩn thận từng li từng tí chăm sóc Lạc Nghiên Vũ.
Bác sĩ mới vừa khám xong cho cô, kết quả kiểm tra là động thai khí, dẫn tới tử cung ra máu, nhưng bây giờ đã không còn đáng ngại.
“Cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Hắn ngồi ở bên giường, thương tiếc vuốt gương mặt của cô.
“Hiện tại tốt hơn nhiều.” Cô nhàn nhạt cười.”Anh không về công ty sao?”
“Không về, ở lại cùng em.” Hắn cười cười.
Lúc này, Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân nhận được tin tức, cũng vội vàng chạy đến.
“Nghiên Vũ, con có khỏe không?” Hai người gấp gáp hỏi.
“Không sao rồi ạ, hai người không nên lo lắng.” Cô vội vã trấn an bọn họ.
“Quân Lỗi, đây là chuyện gì xảy ra?” Yên lòng, Nhạc Tĩnh Sinh hỏi thăm nguyên nhân sự việc.
Nhạc Quân Lỗi đơn giản đem sự việc nói lại.
“Cái gì? ! Thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy!” Nhạc Tĩnh Sinh khá chấn kinh.
Trầm Vân nắm tay Nghiên Vũ: “Cũng may, Nghiên Vũ phúc lớn mạng lớn tránh được một kiếp.”
“Vâng!” Nhớ tới tình huống lúc đó, lòng cô vẫn là còn sợ hãi!
“Dì Trầm, có thể làm phiền dì hầm canh gà cách thủy cho Nghiên Vũ bồi bổ
thân thể không?” Không muốn Nghiên Vũ lại nhớ tới chuyện đáng sợ kia,
Nhạc Quân Lỗi chuyển đề tài.
“Đứa nhỏ ngốc! Còn cần khách khí với dì như vậy sao?” Trầm Vân cười nói.”Dì trở về đi làm canh ngay đây!”
“Nghiên Vũ, con nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta chậm một chút trở lại thăm con.”
Nhạc Tĩnh Sinh quay sang con trai nói: “Quân Lỗi, chăm sóc tốt Nghiên
Vũ.” Đã thông báo xong, ông cùng Trầm Vân đi về.
“Quân Lỗi, em
đối với bác trai, dì Trầm thật ngại quá, em một hậu sinh vãn bối còn
phải làm phiền bọn họ đến thăm em.” Lạc Nghiên Vũ áy náy nói.
“Đứa ngốc! Đó là cha và dì thương em! Vả lại, em còn phải sinh một cháu trai trắng trẻo mập mạp đáng yêu cho bọn họ, nên bọn họ đương nhiên là phải
quan tâm em nhiều hơn rồi!” Khó có được Nhạc Quân Lỗi nói cười.
Cô bị hắn chọc cười.”Bọn họ mới không có nịnh bợ như vậy đâu !”
Hắn cười nhạt không nói, cao hứng khi cô lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Quân Lỗi, em mệt mỏi, muốn ngủ một lát.”
“Được!” Hắn đắp kín mền cho cô.”Anh sẽ ở nơi này cùng em.”
Có hắn làm bạn, cô mang theo nụ cười an tâm đi ngủ.
*****************************
Lạc Nghiên Vũ nằm viện mấy ngày, vợ chồng Nhạc gia thường mang theo thuốc
bổ đến thăm cô, Nhạc Quân Lỗi lại lấy bệnh viện làm nhà, trừ đi làm, về
nhà tắm rửa hay lấy đồ ra, cơ hồ đều ở bệnh viện cùng cô.
Hôm nay, Giang Linh và Lưu Sĩ Hiền cũng tới đây thăm cô.
“Nghiên Vũ, tốt hơn nhiều chưa?” Giang Linh quan tâm hỏi.
“Tốt hơn nhiều, cám ơn hai người đến thăm em.” Lạc Nghiên Vũ nhàn nhạt cười một tiếng.
“Khách khí với chúng ta cái gì!” Lưu Sĩ Hiền cười nói.”Nhìn em không có việc gì, chúng ta an tâm rồi.”
Giang Linh nói tiếp: “Đúng a! Vì muốn biết em ở bệnh viện nào, chị còn lớn
mật chạy đi hỏi tổng giám đốc đấy.” Nói đến tổng giám đốc, sao lại
không thấy người của hắn?”Nghiên Vũ, tổng giám đốc đâu?”
“Bụng của em đói, anh ấy đi giúp em mua đồ ăn.” Có thể là do mang thai, cô dễ đói bụng.
“Tổng giám đốc đối với em thật tốt!” Lưu Sĩ Hiền nói.
“Đúng vậy! Ngày đó em gặp chuyện không may, chúng ta thấy một mặt nổi điên lo lắng của tổng giám đốc, cũng không dám tin tưởng đó là ngài ấy.” Giang
Linh hồi tưởng một màn kia, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
Nghe được bọn họ nói vậy, Lạc Nghiên Vũ cười ngọt ngào.
“Chỉ là, chị cũng không ngờ Dương Hạo sẽ làm ra chuyện như vậy, thật là
ngoài dự đoán của mọi người.” Dù sao cũng là đồng nghiệp, Giang Linh
khá cảm thán!
Nói đến Dương Hạo, Lạc Nghiên Vũ hơi thu lại nụ cười. Lưu Sĩ Hiền thấy được, đẩy đẩy Giang Linh muốn cô ấy chú ý.
Giang Linh hiểu ý, vội vàng nói: “Nghiên Vũ, thật xin lỗi! Chị không nên nhắc tới chuyện này.”
“Không sao! Thật ra thì em không kiêng dè nói chuyện này, chỉ là vẫn có chút
sợ sệt.” Cô mỉm cười, “Có lẽ Dương Hạo là quá cực đoan rồi, mới có thể
làm ra loại chuyện đáng sợ này.” Suy nghĩ kỹ một chút, cô không trách
anh ta, ngược lại