
hỉ thích
tìm một người là cháu mà thôi.”
“Dạ.” Cô cũng rất bối rối a! Thạch Đan Kì gật đầu.
“Cháu cũng biết tính tình Cửu Hãn không được tốt, kỳ thật chuyện này cũng
không thể hoàn toàn trách nó. Hồi trước, nó từng có thói quen chán ghét
người khác đụng chạm vào người, nếu không phải hai bác cùng giáo viên đã từng phối hợp với nhau, sửa được thói quen đấy của nó để lớn lên cũng
sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn. Nhưng trong năm cuối của thời tiểu học, có một chuyện quan trọng xảy ra do giáo viên khi đó của Tiểu Hãn.”
Nhắc tới người này, Trần Cửu Hãn hừ lạnh một tiếng, trên người lại bắt đầu
phát ra một tầng khí lạnh, Thạch Đan Kì bỗng chốc bị khơi dậy tò mò nên
chăm chú lắng nghe.
“Giáo viên đó làm sao ạ?”
“Bởi vì từ
nhỏ, Cửu Hãn đi học vừa không chịu ngồi yên một chỗ vừa không chú ý nghe giảng, lên trước mỗi kỳ khai giảng, hai bác cùng giáo viên mới đều phải quan tâm tới nó, hai bên đều cố gắng, nên ban đầu nó cũng dần dần
thích nghi với cuộc sống ở trường học, không nghĩ tới đến một giáo viên
năm cuối bậc tiểu học, lại là một người nghiêm khắc.
“Thỉnh
thoảng, Tiểu Hãn đi học vẫn có một chút không chuyên tâm, thường nghịch
cặp sách hoặc nhìn xem bạn học đang làm cái gì, mà sự kiên nhẫn của giáo viên kia rất kém, thường phạt chính là rất nghiêm khắc, mỗi khi nhìn
đến nó không học lại phạt nó một lần. Ban đầu là phạt ngồi, phạt viết
hoặc phạt đứng, hai bác biết là do Cửu Hãn sai nên đành phải để mặc cho
thầy ấy phạt nó.
“Nhưng mà thầy ấy phạt nó càng ngày càng nặng,
bác cùng ông nhà cũng rất lo lắng, một hôm cũng đến trường học tìm thầy
ấy nói chuyện, hơn nữa nói tình hình thực tế của Cửu Hãn cho thầy. Ai
biết sau khi thầy ấy biết được, chẳng những không có thông cảm, ngược
lại còn ở trước mặt toàn bộ bạn học nó nói Cửu Hãn 『 có vấn đề 』, không
phải là『 học sinh bình thường 』, còn giễu cợt chế nhạo nó ngu ngốc.”
Thạch Đan Kì im lặng nghe, tự nhiên sinh ra sự đồng cảm với người ngồi bên cạnh.
“Sau khi Tiểu Hãn bị thầy giáo cùng bạn bè ức hiếp xa lánh và tính tình nó
cũng quật cường, về nhà đến một câu cũng không chịu nói, từ đó về sau nó bắt đầu trốn học! Sau đó hai bác không thể để nó tiếp tục bỏ học nên
đành phải chuyển lớp giúp nó, nhưng từ đó về sau nó sinh ra cảm giác bài xích đối với trường học, không bao giờ thích đi học nữa.” Mẹ Trần thở
dài nói.
“Những thứ họ dạy,
một mình con cũng có thể học, sao cứ phải đến trường mới được?” Trần Cửu Hãn bĩu môi, nhận lấy bát canh mẹ múc cho cậu.
“Chúng ta đến
trường học không phải chỉ có việc học thôi, còn phải bao gồm cuộc sống
tập thể, việc đó không phải một mình ở nhà học là được.” Ánh mắt Thạch
Đan Kì nhìn cậu dịu đi không ít.
“Không sai!” Mẹ Trần dùng sức
gật đầu. “Sau đó, hai bác vẫn hết lòng khuyên nó đi học lại, nhưng từ đó đến nay nó liền buổi học buổi không, thích thì vào lớp học, không thích thì trèo tường trốn học đi chơi. Cả nhà bác mắng cũng mắng rồi, phạt
cũng từng phạt, đều không làm gì được, tính cách nó vẫn lầm lì khó
chiều, cũng không chịu cùng bạn học khác làm quen một chút.”
“Về sau, lúc nó lên cấp hai, gặp được một giáo viên có vẻ có kiên nhẫn,
cuối cùng cũng chịu đi học chăm chỉ một chút, nhưng vừa lên lớp cao hơn, đổi thành giáo viên khác, nó lại chứng nào tật ấy, thích thì đi học,
chán lại trốn học chạy đi chỗ khác chơi.”
“Em làm như vậy rất dễ
mang lại rắc rối cho bố mẹ.” Thạch Đan Kì nhịn không được mắng cậu. Cậu
bị mắng thành ngoan ngoãn ngồi im không cãi.
“May mắn là, nó
cũng không đi đến những nơi xấu. Cũng không cùng những thanh niên xấu
kết bè kết đảng tụ tập, bình thường trừ phi có người trọc nó trước, bằng không nó cũng rất ít chủ động đi tìm người ta gây sự. Những lúc trốn
học thường là một mình chạy đến nơi không người để nhặt đá.” (LC a này có thói quen khác người)
Rốt cục Thạch Đan Kì cũng sinh lòng thương tiếc với cậu, nhưng mà cô vẫn
không hiểu được mẹ Trần tìm cô nói chuyện này để làm gì.
“Vậy bác Trần, cháu có chỗ nào có thể giúp được việc sao ạ?”
“Thực ra nói đến thành tích của nó, Cửu Hãn không phải người không thông
minh, ngược lại nó vẫn rất thông minh, rất nhiều bài lần đầu nghe đã
hiểu chỉ là nó không nghĩ học bài. Trước đây, nhà bác cũng đã tìm gia sư cho nó, nhưng cũng chẳng dùng, vì chủ yếu nó tan học xong cũng không về nhà. (LC: kiểu có gia sư nhưng k có học viên học thì dùng = niềm tin à, dạy bố mẹ h/s chắc…-_-!!!) Cho dù về nhà, gia sư giảng bài nó cũng
không chuyên tâm nghe, có đôi khi còn mắng nữ gia sư đến phát khóc.” Mẹ
Trần trừng mắt liếc con một cái.(LC*bái phục bái phục*, CH *hừ* k cần
coi ca là thần tượng, ca chỉ là truyền thuyết, LC *khóc ròng* ta có nói
vậy a m.n, M.n: ngu ngốc, đấy là cậu ta tự sướng *cười nhạo*, LC: vì sao yêu hay ghét cuối cùng người bị mắng đều là mình a, bất công *quay mặt
vô tường tự kỉ*)
Nghe qua thì đúng là chuyện cậu có thể làm! Thạch Đan Kì âm thầm gật đầu.
Mẹ Trần nói tiếp: “Nó năm nay đều năm cuối cấp hai, mà thành tích từ trước đến giờ đều bê bét. Bác nghĩ, nếu việc học của cháu cũng không bận rộn
thì có