Giấc Mơ Áo Cưới

Giấc Mơ Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321421

Bình chọn: 7.5.00/10/142 lượt.

.

Chưa biết phải tra! lời ra sao thì cậu bé lay tay Thượng Nguyên:

- Cô Nguyên ơi! Sao cô im lặng vậy? Hay là cô không thích con?

Thượng Nguyên hốt hoảng:

- Không có.

Cậu bé nhoẻm miệng cười:

- Ngoài ba, vú Huyền ra cô là người con thương nhất.

Vĩ Nam ngồi yên nãy giờ, giờ anh mới lên tiếng:

- Còn chú Vĩ Nam bỏ đâủ

- Chú hả…Chỉ biết thương con thôi, không biết cho con ăn, không biết dỗ con ngủ. Chú là người xếp sau cô giáo Nguyên.

Vĩ Nam kêu lên:

- Ông thấy chưa ông chủ? Có cô Nguyên dễ thương rồi, không cần tôi! nữa!

Biết vậy, tôi! không giới thiệu cô Nguyên đến đây cho xong.

- Chú Vĩ Nam xấu quá đi!

- Chú biết. Chú đâu có bằng cô giáo Nguyên xinh đẹp của cháụ

- Cả cô Giao Nguyệt cũng không bằng luôn.

Cả nhà bật cười vì lời ngây ngô của Tuấn Hải, Thượng Nguyên biết bản thân mình không thể rời xa cậu bé này rồi!

Nhưng có 1 điều làm cô thắc mắc là trong buổi nói chuyện, Tuấn Dũng và Vĩ Nam tuyện nhiên không nhắc đến mẹ cậu bé và cả cậu bé cũng vậy, không mảy

may dù chỉ 1 lời chợt hỏị

Chẳng lẽ cả 2 điều mà Vũ Hằng đã từng

nói với cô sao? Nếu đúng như thế thì bất hạnh cho Tuấn Hải quá. Chứ

không lý nào mà con không nhớ đến mẹ, huống chi Tuấn Hải còn quá nhỏ để

hiểu biết 1 điều gì.

Thượng Nguyên siết Tuấn Hải vào lòng với tất cả sự yêu thương. Cậu bé cũng cảm nhận điều đó và vòng tay ôm cổ Thượng Nguyên.

Nhìn thấy cảnh ấy, Tuấn Dũng vội quay mặt đi! Phải chi người được Tuấn Hải

vòng tay ôm kia là Lam Tiên thì anh không có gì phải suy nghĩ. Bởi Lam

Tiên là mẹ của con trai anh mà.

Còn đằng này…Tuấn Dũng không dám nghĩ thêm vì hiện tại anh đang có 1 gia đình, không thể nào có mơ ước

khác. Tại sao? Tại sao như vậy chứ?

Vĩ Nam hiểu được phần nào

tâm sự của ông chủ mình. Thượng Nguyên là 1 cô gái mà bao chàng trai mơ

ước. Nhưng sự thật kia có thể hoán đổi được mà.

Chỉ mới gặp lần đầu tiên mà Thượng Nguyên đã thương Tuấn Hải đến như vậỵ Có nên đặt 1 tia hy vọng nào không?

Tuấn Hải rời vai Thượng Nguyên:

- Cô ơi! Cô có biết hát không?

- Biết chứ.

- Vậy thì hay quá. Lát nữa cô dạy con hát nghe!

Thượng Nguyên bẹo má cậu bé:

- Ừ, nếu như con ngoan.

- Cô có thể yên tâm. Vì con là người ngoan nhất nhà mà. Ngoan hơn cả ba và chú Vĩ Nam.

- Vậy sao?

- Thật đó?

Thượng Nguyên nheo mắt:

- Ba với chú hư như thế nào nè?

- Uống rượu hoài, đi hoài, có hôm quên cho con ăn cơm luôn.

- Trời đất.

Vĩ Nam phân bày:

- Cô cũng biết công việc của tụi tôi!…

Thượng Nguyên lắc đầu:

- Nuôi con như các ông làm sao nó lớn nổị Thật là…

Cô quyết định:

- Thôi được rồi! Việc ăn uống chăm sóc cho Tuấn Hải từ nay để tôi! lo chọ

Tuấn Dũng như nhẹ nhõm:

- Cảm ơn cô.

- Nhà ông có đồ dùng nấu nướng chứ.

- Đầy đủ.

- Nếu như ông không chê, tôi! sẽ nấu ăn cho Tuấn Hảị

Vĩ Nam xìu xuống:

- Tôi! với ông đành ăn cơm tiệm dài dàị

- Phải chịu thôi!

Tuấn Hải hỏi:

- Cô nấu có ngon bằng vú Huyền không?

- Có lẽ không bằng, nhưng không đến nỗi tệ. Con ăn được các món ăn Việt Nam chứ?

- Con không biết. Nhưng con khoái khẩu nhất là món…món gì chua chua đó bả

- À! Canh chua, cá kho tộ.

- Cô cho con ăn cái đó nha cô.

Thượng Nguyên gật đầụ

- Ồ, thích quá.

Thượng Nguyên nhìn đồng hồ:

- Cũng khá trễ rồi! Tôi! phải về thôi!

Tuấn Dũng đứng lên:

- Để tôi! đưa cô về.

Thượng Nguyên xua tay:

- Không cần đâu! Để tôi! đón xe được rồi!

- Cô đi dạy để kiếm tiền, thì đừng phí như vậỵ Tôi! có công việc, luôn tiện cho cô quá giang, mong cô đừng ngạị

Từ đây đón xe về nhà ít nhất cũng mất mười ngàn. Thôi thì đành quá giang vậy, để mười ngàn cho em cô ăn sáng hay hơn.

- Cô nghĩ sao?

- Phiền ông vậỵ

Tuấn Dũng căn dặn Vĩ Nam:

- Đưa con trai tôi! đi ăn giùm.

- Vâng, thưa ông.

Tuấn Hải nắm tay Thượng Nguyên:

- Con tiễn cô.

Thượng Nguyên cúi đầu chào Vĩ Nam, cô đi theo đà kéo của Tuấn Hải ra cổng.

Trước khi lên xe, Tuấn Hải còn với theo:

- Ngày mai, cô nhớ đến dạy con nghen.

- Ừm.

Thượng Nguyên vẫy tay:

- Con phải ăn no và ngủ ngon nhạ

- Dạ. -Chiếc xe hơi màu sữa lướt êm trên đường, trời về đêm gió hiu hiu nhưng lại mang âm sắc lạnh.

Thượng Nguyên khoanh tay trước ngực, cô ngắm cảnh đường phố và mọi vật đều lùi dần về phía saụ

Chiếc xe chạy chậm chứ không nhanh, nhưng có những lúc Thượng Nguyên phải quay đầu lại, cô như nuối tiếc cái gì đó.

Tuấn Dũng im lặng lái xe, bởi vì anh tôn trọng những gì riêng tư của Thượng Nguyên.

Qua kính chiếu hậu của xe, Tuấn Dũng biết Thượng Nguyên còn rất trẻ con,

chỉ thấy nụ cười và những cái ngẩn ngơ quay đi quay lại, nhóng lên nhóng xuống của cô bé trông buồn cười làm saọ

Anh tự hỏi, tại sao cô

luôn tạo cho mình cái vẻ bề ngoài nghiêm nghị, xa cách và hơi người lớn

làm chi vậy? Vô tư phải dễ thương hơn không? Hay tại cuộc sống gian nan

nhiều lo toan đã làm cô bé trưởng thành hơn so với tuổi của mình?

Thượng Nguyên, cái tên đầy ấn tượng đối với anh, và anh cũng biết từ đây anh

phải có trách nhiệm quan tâm tới cô bé rồi! Nhưng với vai trò gì đâỷ 1

ông chủ, 1 phụ huynh của học trò hay


XtGem Forum catalog