Giấc Mơ Áo Cưới

Giấc Mơ Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321280

Bình chọn: 9.5.00/10/128 lượt.

m chút nào.

Tuấn Dũng mím môi:

- Nếu LAM TIÊN không thích thì tôi! không ép cô ấy. Tôi! và con trai tôi! đi cũng được.

- LAM TIÊN có vẻ yếu đuối, nhưng 1 khi cô ấy không thích thì khó lòng mà lay chuyển.

Tuấn Dũng nghi ngờ:

- Hình như cậu có vẻ hiểu vợ tôi! hơn tôi!.

Thạch Lân xởi lởi:

- Tôi! chỉ thuận miệng nói thôi, cậu đừng để ý.

- Hình như 1 số thay đổi trong cậu mà tôi! chưa kịp hiểu đấy, Thạch Lân.

- Cậu chỉ khéo đùa.

ĐT di động của Thạch Lân reo, anh hấp tấp bấm nút:

- Xin lỗi cậu, tôi! nghe điện thoại.

- Cứ tự nhiên.

Tuấn Dũng lịch sự trở về ghế ngồi, nhưng anh không quên liếc chừng quan sát

Thạch Lân. Người bạn năm xưa của anh bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, lại

còn có cái gì đó mờ mờ ám ám.

Riêng Thạch Lân, anh nghe máy mà đôi mắt vẫn không quên liếc trộm Tuấn Dũng.

- Alô.

Tiêng Lam Tiên vang lên:

- Thạch Lân! Anh đang ở đâu vậy?

- À! Anh đang ở chỗ 1 người bạn. Có gì không em?

- Anh lái xe lại trước cửa ngân hàng đón em đi.

- Nhưng…Anh đang bận. Em có thể đón taxi…

- Không. Anh phải đến. Anh không đến, em không về.

- Được rồi, được rồi. Ở đó chờ anh đi.

Thạch Lân tắt máy, anh nhìn bạn ngập ngừng:

- Tuấn Dũng…

Tuấn Dũng giơ tay:

- Cậu có hẹn phải không? Vậy thì đi đi, tôi! không muốn cậu là người thất hứa đâu.

Thạch Lân tươi cười:

- Hôm khác tôi! sẽ tìm cậu. Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều.

- Xin chào. Tôi! không thể tiễn.

Thạch Lân vừa khuất ở cửa phòng, Tuấn Dũng nhìn đồng hồ rồi bấm máy gọi Vĩ Nam ngay. -LAM TIÊN ngồi xuống bên chồng:

- Tuấn Dũng! Anh đồng ý cho em ở lại Seoul hả?

Tuấn Dũng nhả thuốc:

- Anh chưa nói, sao em biết ý định của em hết vậy?

LAM TIÊN có vẻ lúng túng:

- Ờ…em chỉ đoán vậy thôi mà.

- Thế em bắt đầu làm thầy bói đoán mò từ bao giờ vậy?

- Thì em vẫn thường đoán như thế kia mà.

- Nhưng hôm nay lại khác. Hình như em biết được, mọi suy nghĩ ý định và việc làm của anh?

LAM TIÊN ôm cánh tay Tuấn Dũng:

- Vì em là vợ nên phải hiểu chồng.

- Hiểu chồng?

Tuấn Dũng nhếch môi:

- Nếu em hiểu anh như em nói thì em đâu chống lại việc về thăm Việt Nam với anh và con.

- Em…Nói đi nói lại, anh vẫn không bỏ ý định đấy à?

- Không. Em biết tính anh đã quyết định việc gì thì khó mà thay đổi.

LAM TIÊN dằn dỗi:

- Việt Nam có gì mà anh phải mê đến như vậy?

- Vì Việt Nam là quê hương của mẹ anh. Anh sinh ra có 2 dòng máu Việt –

Hàn. Và quê hương Việt Nam trong trái tim anh vẫn luôn in dấu, dù anh

chưa 1 lần đặt chân đến Việt Nam.

- Anh thật là khó hiểu, đi!a vị và cuộc sống hoàn hảo ở đây không muốn, lại muốn đi tìm cái bận rộn cho mình.

Không nhìn vợ, Tuấn Dũng cười:

- Em vừa mới nói hiểu anh đây mà, LAM TIÊN. Sao bây giờ lại nói là khó hiểu. Thật ra em chưa bao giờ hiểu anh cả LAM TIÊN à.

- Em…

- Đừng cố gắng để gạt chính mình. Anh nói ra, em đừng giận. Em chưa bao

giờ làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ cả. Với anh, anh không đòi hỏi gì ở em, vì anh tự biết anh cũng như em thôi. Còn Tuấn Hải, nó cũng là con

của em mà, từ lúc sinh nó ra, em không 1 ngày săn sóc nó, cứ giao hẳn

cho bà vú, và đôi khi bực bội chuyện gì lại đem nó ra để trút giận. Lam

Tiên! Tuấn Hải còn nhỏ, nó không biết gì đâu, em làm như vậy càng ngày

nó càng sợ hãi em và anh cũng không muốn con trai nghĩ sai về em.

- Dù muốn hay không, nó cũng đã nghĩ rồi, có bao giờ nó coi em là mẹ nó

đâu. Nó chỉ biết bà vú và anh thôi. Em nghĩ anh dạy con cũng hay đấy.

Tuấn Dũng nổi giận:

- Em nói vậy mà nghe được à? Tại ai mà Tuấn Hải trở nên như vậy? Tuy cuộc hôn nhân của chúng ta xảy ra không tình yêu, nhưng anh có bao giờ làm

điều gì có lỗi với em đâu. Anh vẫn tròn trách nhiệm bổn phận làm chồng

và làm cha mà.

- Chính vì anh không có lỗi nên tôi! thấy mình

đang sống trong đi!a ngục. Anh không yêu tôi! và tôi! không yêu anh, vậy sao không tra! tự do cho nhau đi.

Tuấn Dũng nhổm dậy:

- Em vừa nói gì?

- Thì anh đã nghe rõ rồi. Tôi! không thể sống trong ngôi nhà mà tôi! không có chút tình cảm.

- Còn Tuấn Hải là con của em kia mà…

- Tôi! đã không coi nó là con từ lâu rồi, nhắc đến nó chỉ thêm phiền

phức. Anh là 1 người cha tốt, anh có thể nuôi nó, hay tìm thêm cho nó 1

người mẹ khác thì tốt hơn. Tôi! thấy Nguyệt Thu yêu anh lắm đấy.

- Em…em thay đổi đến nỗi tôi! không hiểu nổi luôn đó LAM TIÊN. Có bao giờ em nói chuyện với tôi! như thế đâu?

- Hôm nay thì khác rồi. Tôi! không còn là Lam Tiên an phận với vai trò bà tổng nữa. Anh không yêu tôi!, tại sao lại giữ tôi! bên cạnh làm gì? Hay để bảo toàn danh dự cho dòng họ Can? Rằng tổng giám đốc Can Jun Hee có 1 gia đình hoàn hảo và hạnh phúc. Ha…ha…ha! Tất cả mọi người đều lầm, bề

ngoài nó rất đẹp như vậy còn bên trong thì mục nát hết rồi. Ha…ha…ha.

Tuấn Dũng nghiến răng:

- Cô im đi. Tôi! rất tiếc đã nghĩ khác cho cô. Lam Tiêm! Cô tưởng cô làm

vậy để kích động tôi! tra! tự do cho cô à? Đừng ở đó mà nằm mơ. Tôi! sẽ

không cho cô toại nguyện với những việc làm mờ ám của cô đâu.

LAM TIÊN thôi cười:

- Anh muốn gì?

- Đơn giản thôi, để chính mắt ông tổng quản t


Insane