XtGem Forum catalog
Giấc Mơ Tình Yêu

Giấc Mơ Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328270

Bình chọn: 7.00/10/827 lượt.

ức Tiến sao.

Nếu Đức Hải không yêu tôi thật lòng, có lẽ hắn không cần phải lao tâm khổ tứ nhiều như thế này.

Thở dài não nề, Đức Hải nói tiếp.

_Anh hiểu, anh sẽ không ép em phải chấp nhận tình cảm của anh ngay. Anh

sẽ cho em thời gian để suy nghĩ và lựa chọn. Dù em chọn lựa ai, anh cũng hy vọng hai chúng ta có thể đến được với nhau. Anh và thằng bé rất cần

em,

Tôi rơi lệ, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má.

Tình cảm chân thành của hắn dành cho tôi, đã khiến tôi cảm động, tôi xúc động muốn khóc.

Được một chàng trai kiệt xuất như hắn yêu, tôi nhất định sẽ được hạnh phúc, nhưng vào lúc này, tôi không thể.

Tôi đang thất tình, đang đau khổ vì yêu mà không được yêu, trái tim tôi

đang bị tổn thương, tôi sợ mình sẽ lầm đường lạc lối, sẽ khiến Đức Hải

bị tổn thương theo tôi.

Thứ duy nhất mà tôi cần bây giờ là thời gian, tôi cần thời gian để xua

tan đi bóng ma quá khứ của mình, cũng để quên đi nhưng đau khổ và mất

mát mà mình phải gánh chịu.

Tôi muốn khi tôi đến với Đức Hải sẽ đến bằng một con tim toàn vẹn, không bị tổn thương, cũng không còn nghĩ về một người con trai khác.

_Khánh Băng ! Em vẫn còn ở đó chứ ?

Đức Hải dịu dàng gọi tên tôi, giọng nói ngọt ngào và êm ái của hắn đang xoa dịu đi nỗi đau trong lòng tôi.

Nước mắt trên má vẫn lặng lẽ rơi.

Tôi đứng im bất động.

Trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, tôi là hiện thân của mỹ nhân đang

khóc vì không thể báo đáp lại tấm chân tình của một chàng trai.

_Hãy cho em thời gian được không anh. Em muốn có thời gian để quên đi

hết tất cả, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới không có thương đau, cũng

không có lừa dối. Anh có thể chờ em chứ ?

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

Nhắm mắt lại, tôi lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng lá cây kêu xào xạc, lắng nghe hơi thở và nhịp đập trong trái tim mình.

Tôi đang sống, sống rất khỏe mạnh. Mặc dù tinh thần tôi lúc nào cũng

hoảng loạn, nhưng nhờ có trái tim ấm áp và chân thành của một chàng

trai, tôi đã không còn hốt hoảng và sợ hãi giống như trước đây nữa.

_Em muốn anh chờ em trong bao lâu, và đến khi nào em mới cho anh một đáp án ?

_Em không biết.

Tôi nghẹn ngào, giọng tắc nghẹn vì đã khóc quá lâu.

Tôi biết mình rất ích kỉ và vô tình khi bắt hắn phải chờ đợi tôi, nhưng

không còn cách nào khác, để không phải hối hận về sau, tôi đành phải

tuyệt tình nói ra câu ấy.

_Em đang thử thách anh đúng không ?

Đức Hải thì thào, âm thanh không rõ ràng. Hắn đang cố gắng kìm nén đau

đớn đang mãnh liệt xé toang đi trái tim và lồng ngực của mình.

Tôi bịt chặt miệng, nước mắt thấm qua kẽ răng, làm ướt đẫm lòng bàn tay.

_Em nói gì đi chứ, tại sao em chỉ biết im lặng và chỉ biết khóc ? Em có

hiểu rằng, mỗi lần thấy em khóc anh sẽ đau khổ nhiều như thế nào không ? Anh không muốn em rơi lệ, không muốn em phải khóc vì bất cứ lý do gì.

Thôi được rồi ! Em muốn anh chờ em chứ gì, anh sẽ chờ em, cho đến khi

nào trái tim sẵn sàng tiếp nhận anh thì thôi.

Tôi nhắm chặt mắt lại, hai giọt lệ trong suốt, phản chiếu ánh sáng mờ

đục của bóng đèn điện đang lung linh rực sáng, lăn dài xuống má.

Chiếc điện thoại từ từ trượt khỏi tai, cuối cùng tay tôi buông thõng.

Tiếng nói của Đức Hải vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.

Hắn… hắn nguyện ý chờ tôi, dù tôi không cho hắn biết thời gian là bao lâu, và tôi có thể chấp nhận tình cảm của hắn hay không ?

Ngồi thụp xuống sàn nhà, hai tay úp vào mặt, tôi bật khóc nức nở.

Tôi không biết hắn quá ngu ngốc, quá u mê hay vì hắn quá tự tin cho rằng tôi sẽ nhận lời làm người yêu của hắn, nên hắn mới nhanh chóng đáp ứng

yêu cầu của tôi như thế ?

Tôi biết phải làm gì bây giờ ?

Tôi không thể sống ở đây được nữa.

Đức Hải và Đức Tiến đã tìm đến tận cửa rồi, tôi phải chạy trốn thôi.

Nếu muốn cho bản thân mình có thời gian để suy nghĩ kĩ lại mọi chuyện, tôi cần phải tạo một khoảng cách an toàn với họ. Sáng sớm sau khi ăn cơm cùng với anh Lý xong, anh vì có việc nên đã đến cửa hàng bánh trước tôi.

Anh dặn tôi hôm nay ở nhà nghỉ ngơi và không phải đi làm.

Anh biết cả đêm hôm qua tôi không ngủ được, nên không muốn tôi mệt nhọc.

Tôi rất muốn đi làm cùng với anh, nhưng tôi thấy anh nói có lý, nên không còn miễn cưỡng bản thân mình nữa.

Anh Lý vừa mới rời khỏi nhà được một lúc, chuông cửa đột ngột vang lên.

Đang rửa chén bát ở trong bếp, tôi mệt mỏi bước ra mở cửa phòng khách.

Tôi tưởng là nhân viên đến giao báo, hay hàng xóm cần mượn thứ gì đó, nên không có suy nghĩ nhiều.

Đến khi thấy Đức Hải và thằng bé xuất hiện trước mặt mình, tôi kinh ngạc há hốc mồm, mắt tròn xoe nhìn họ.

Thật không thể tin được !

Chẳng phải tối hôm qua, Đức Hải đã đáp ứng là sẽ để cho tôi có thời gian suy nghĩ là gì ? Tại sao hắn còn tiếp tục đến làm phiền và quấy rầy

tôi ?

Đức Hải hài lòng khi nhìn thấy khuôn mặt vì quá ngạc nhiên mà cứng đờ của tôi.

Thằng bé “hừ” lạnh một tiếng, nó giễu cợt bảo tôi.

_Chị không định mời em và chú Đức Hải vào nhà à ?

Tôi giật mình, vội thu lại khuôn mặt ngớ ngẩn của mình.

_Anh…anh…!

Tôi nuốt nước bọt, líu lưỡi không nói nổi nên lời.

Hu hu hu ! Tôi thật ngu khi đi tin v