
, tỷ lệ thành
công của việc cầu hôn ở đây là 100%.”
Anh mỉm cười: “Anh hy vọng, có thể mượn vận may 100% đó.”
Chai sâm panh ngâm trong đá, tỏa ra khói trắng nhè nhẹ, bên cạnh chiếc cốc sâm
panh nhỏ dài đặt một bông hoa hồng, nở rộ, đỏ rực rỡ. Còn bên ngoài cửa sổ là
ánh đèn Ngoại Hoài xa hoa lộng lẫy, hoa lệ giống như là bối cảnh trong bộ phim
lãng mạn nhất, mỗi một cảnh đều vô cùng đẹp đẽ, làm cho người ta không có một
chút kháng cự nào.
Anh mỉm cười, rút một bông hoa hồng ra, giúp cô cài lên mái tóc mây. Hương thơm
hoa hồng hòa quyện vào hương thơm của tóc, sau đó nhẹ nhàng cúi thấp đầu, hôn
lên tóc cô.
Cô nhắm mắt lại, cuối cùng nghe thấy anh nói: “Lấy anh nhé, được không?”
Giây phút đó, giây phút cô có niềm hạnh phúc lớn nhất thế gian này.
Chiếc nhẫn kim cương trong chiếc hộp nhung đen, phát ra ánh sáng trắng lấp lánh
dưới ánh đèn, dường như anh đưa tay ra hái ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời,
chính là ở trong lòng bàn tay anh, phát ra ánh sáng lấp lánh đẹp đẽ nhất thế
gian.
Gió sông thổi tung lên những chiếc tua của rèm cửa sổ, ánh nến lay động, nụ
cười trên mặt cô dường như cũng đang lay động.
Anh nhìn cô, nhưng ánh mắt cô dường như xuyên thấu qua anh, chiếu vào một khoảng
không hư vô nào đó đằng sau anh. Bên ngoài ban công vô số ánh đèn đan xen vào
nhau, dường như phác họa nên bầu trời và nhân gian, biển sao biển đèn hòa thành
một sắc. Khuôn mặt cô ngược đối sắc đêm phồn hoa nhất trên thế giới này, vô số
ánh sáng vụn vặt nhảy múa trên tóc cô.
Khuôn mặt cô dường như đang cười, nụ cười đó là băng tuyết trong ngày xuân,
dưới ánh mặt trời tan ra từng phần từng phần, dưới ánh nến chiếc bóng nghiêng
của cô vô cùng xinh đẹp.
Chỉ dụi dàng nói: “Em đồng ý.”
Rất nhiều năm trước, trong lễ đường nhỏ tối đen, cô đứng ở xa xa, cả cơ thể
chìm vào trong bóng tối, nhưng dường như anh có thể nhìn thấy ánh mắt cô, anh
biết trong ánh mắt đó có ánh sáng và có nhiệt, nhiệt tình mà chân thành tha
thiết nhìn bản thân mình, cô đưa tay sát lên miệng, lớn tiếng trả lời anh:
“Em——đồng——ý——”
Giọng nói trong trẻo của cô vọng lại cả lễ đường.
Đó là giây phút hạnh phúc nhất trên đời, đó là câu trả lời đẹp đẽ nhất trên
đời, mỗi chữ đều đem theo sự ấm áp ngọt ngào, thấm vào trong đáy tim anh, thấm
sâu vào từng mạch máu xương cốt của anh, mãi mãi không thể chảy ra.
Đôi tay cầm chiếc nhẫn của anh đột nhiên bắt đầu lạnh đi, sự lãnh lẽo từ đầu
ngón tay ngấm vào trong mạch máu, ngấm thẳng vào tim, thít chặt ở đó, đè ép,
không thể khống chế được, không thể ép buộc được, tạo ra sự đau đớn mãnh liệt,
anh không thể khống chế được, bàn tay lại đang run rẩy.
Sự đau đớn bất ngờ ở trong ngực làm cho anh không thể thở được.
Đó là phần quan trọng nhất, đã dần dần chết đi cùng với linh hồn, sống lay lắt
chút hơi tàn, nhưng đến giây phút cuối cùng, lại đấu tranh giãy giụa theo bản
năng, hy vọng chút không khí cuối cùng.
“Xin lỗi.” Cuối cùng anh nghe thấy giọng nói của bản thân mình, dường như xuyên
qua khoảng cách xa xôi, không có sức lực: “Tây Tử.”
Khóe môi cô hơi run nhẹ, giống như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại kìm nén.
“Anh luôn tưởng rằng anh có thể, nhưng bây giờ anh mới biết anh không có cách
nào, bởi vì trong tim anh, người mà anh yêu sâu đậm đó mới là vợ của anh, anh
không thể lấy người khác.”
Giọng nói của anh cuối cùng từ run rẩy rồi dần dần bình tĩnh:
“Anh rất thích em, nhưng chỉ là thích như một người em gái lúc nhỏ. Nhiều năm
năm, anh chưa từng hết yêu một người, cô ấy là người anh yêu duy nhất trong đời
này. Anh biết bản thân mình vĩnh viễn cũng không thể tìm lại được cô ấy, anh
biết mình không có tư cách để tiếp tục yêu cô ấy, nhưng anh không có cách nào
khống chế được. Nhiều năm nay, cho dù cô ấy có rời xa anh, nhưng anh cũng không
có cách nào hết yêu cô ấy, sau này cũng sẽ vĩnh viễn không thể dừng lại. Bởi vì
cô lấy là một phần quan trọng nhất của anh. Ngoài cô ấy ra, anh không có cách
nào yêu được người khác, cho dù người bên cạnh có đẹp hơn, tốt hơn, nhưng anh
không có cách nào hết, yêu người khác giống như yêu cô ấy. Tất cả mọi thứ của
anh đều dành cho cô ấy, không thể cho người khác được nữa. Cho nên, Giang Tây,
xin em tha thứ cho anh, anh không thể lấy em, bởi vì trong tim anh, vợ của anh
vĩnh viễn chỉ có cô ấy.”
Gió đêm lay động, tấm dèm cửa tráng như tuyết dường như dậy sóng, nhấp nhô không
yên.
Cô quay mặt đi, cố gắng ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn bầu trời đêm đen như nhung
bên ngoài cửa sổ, những ngôi sao lấp lánh đó, giống như là những mũi kim bạc,
đâm sâu vào trong màn đêm. Bị chôn vùi trong biển đèn rực rỡ như thế, mắt
thường dường như không nhìn rõ mỗi ngôi sao.
Cô nói chầm chậm: “Mỗi lần muốn khóc, em đều ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao,
như thế nước mắt sẽ không chảy xuống.”
“Nhưng người thật sự yêu em đó, anh ấy mãi mãi cũng không nên làm cho em rơi
nước mắt.”
Trong mắt cô có ánh sáng của nước mắt óng ánh, ngay đằng sau lưng, chính là màn
đêm lấp lánh nhất phồn hoa nhất của thành phố này, còn cô mái tóc đen khuôn mặt
trắng, hiu quạnh như