Snack's 1967
Giai Thoại Anh Và Em

Giai Thoại Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323352

Bình chọn: 8.00/10/335 lượt.

yên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô cùng thỏa thích.

Sau khi cùng giai nhân ân ái mặn nồng, vua Sở hỏi:

- Chẳng hay ái khanh ở đâu đến đây để quả nhân duyên may gặp gỡ?

Giai nhân mỉm miệng cười duyên, thưa:

- Muôn tâu thánh thượng! Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường, vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ thật là phỉ nguyền mong ước. Ở thiên cung, thiếp có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa ở Dương Đài.

Nói xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như còn thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí não, nhà vua thấy luyến tiếc vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ (tức miếu Vu Sơn thần nữ) gọi là miếu Triên Viên.)

Bà ngoại Hồng nói xong còn đặc biệt tức giận liếc nhìn hai người một cái, "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn như con nít."

"...." Vinh Hưởng nhìn Vinh Nhung, Vinh Nhung lúng túng rũ mắt xuống, vài sợ tóc che giấu vành tai đang ửng hồng.

Bà ngoại Hồng thấy không khí không có gì khác, chống tay vịn cái ghế đứng dậy, "Trời hôm nay không tệ lắm, bà ra ngoài đi dạo một chút." Bọn người hầu cũng thức thời tránh đi, cả phòng ăn chỉ còn lại hai người im lặng không lên tiếng giằng co với nhau.

Vinh Hưởng chống ót nhìn cô, trong mắt đen tối không rõ.

Cả người Vinh Nhung cứng ngắt, cho dù cụp mắt xuống suy nghĩ cũng có thể cảm nhận được ánh nóng bỏng và giận dữ của anh. Anh chợt nghiêng người dựa vào cô, động tác quá mạnh làm cho cái ghế ở trên sàn nhà phát ra tiếng cọ xát chói tai. Anh nắm chặt hai cánh tay của cô, sức lực ở đầu ngón tay lớn đến kinh người, tròng mắt đen không che giấu chút nào tình cảm nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất của cô.

Vinh Nhung kinh ngạc quay đầu, trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang. Hai người bốn mắt nhìn nhau, hô hấp nhẹ nhàng. Vinh Hưởng nhìn thấy đôi mắt hoảng hốt của cô thì tất cả những lời phẫn uất cũng tan thành mây khói. Môi của cô nhẹ nhàng mấp máy, khép khép mở mở muốn nói gì đó nhưng không nói được.

Anh nhìn cánh môi mềm mại của cô, lồng ngực như có cái gì đó vô cùng rung động, không có bất kỳ sự thành thạo nào mà cuối người xuống hôn cô.

Một nụ hôn chỉ lướt qua rồi dừng lại.

Môi và môi đụng nhau, nhưng chỉ là một cái đụng chạm nhẹ, trong nháy mắt giống như có một dòng suối chảy vào trái tim khô khóc của hai người. Vinh Hưởng nhìn cô, khoảng cách gần như vậy, không thấy rõ ánh mắt của cô vào giờ phút này, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở nhỏ run rẩy đang hoảng hốt và luống cuống của cô.

Đôi mắt Vinh Nhung hoảng sợ trợn to, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, anh tại sao có thể không lo ngại gì mà hôn cô như vậy! Cho dù có bà ngoại Hồng khích lệ thì cô cũng không cách nào thuyết phục mình bước thêm một bước với anh.

Nhưng anh, lại hiển nhiên làm ra dáng vẻ không cho cô lùi bước.

Không gian yên tĩnh, bên tai đều là tiếng hô hấp và tiếng tim đập. Vinh Hưởng cảm thấy, một phút kia, trong lòng có một loại cảm giác tràn đầy vui mừng sung sướng. Loại cảm giác tốt đẹp lại thuần khiết đó nhưng mật đường từ từ rót vào trong cơ thể của anh, trải dài cho tới tứ chi. Để cho lòng anh vốn đang xao động thì trong nháy mặt lại yên tĩnh.

Anh nghĩ, có lẽ đây chính là tình yêu. Chỉ cần yên lặng hôn cô thật sâu, đưa mắt nhìn cô, hấp thu hô hấp thuộc về cô, chỉ đơn giản như vậy thì tất cả cảm giác từ trước tới nay để có thể làm cho anh thỏa mãn.

Loại cảm giác mà cô cho anh, không giống dục vọng lan tràn đầy tạp niệm kiếp trước, cũng không giống cậy mạnh đoạt lấy. Chỉ muốn cùng cô ở một chỗ, chỉ muốn canh chừng cô cười. Trong lúc giật mình Vinh Hưởng mới hiểu được, quanh đi quẩn lại, hình như lúc này anh mới biết, tình yêu rốt cuộc là đơn giản cỡ nào lại sau xa tới thế nào.

Cho dù kiếp trước nhìn cô rơi từ lầu xuống, cuối cùng lòng như đao cắt, đi theo cô anh không thể giải thích được vì sao cái loại đau khổ như đang khoét mòn của năm đó rốt cuộc là đến từ đâu. Không chỉ là bỏ lỡ tiếc nuối, cũng không chỉ là đau lòng đè nén, cho đến giờ này ngày này, anh mới hoảng hốt hiểu được, anh yêu cô, yêu không thể tự thoát ra được, yêu đến không thể không có cô.

Trừ cô, thế nhưng đến sinh không thể yêu trình độ. Giờ phút này anh mới thật sâu chợt hiểu, anh kiếp trước yêu, là cỡ nào sai lầm lại đê hèn hành vi.

Vinh Hưởng buông cô ra, từ từ kéo ra giản khoảng cách cự ly, sau đó thì nhìn cô chằm chằm thật sâu không chớp mắt.

Vinh Nhung kinh ngạc hai hốc mắt đỏ lên trừng mắt nhìn anh, anh dường như gặp phải ảo giác là một giây kế tiếp sẽ nhìn thấy nước mắt của cô chảy xuống. Nhưng Vinh Hưởng là người gò bó và bá đạo tới cỡ nào, làm sao có thể vì cô mà mềm lòng, Vinh Nhung báo cho mình, không cần nhân từ nương tay nữa, đối với anh không muốn xa rời chính là vết thương trí mệnh của cô.

Vinh Hưởng si mê vuốt gương mặt của cô, nhẹ nhàng hôn cô, dáng vẻ kia thật giống như cô là trân bảo độc nhất vô nhị của nah. Vinh Nhung chống đỡ trước ngực của anh, khó khăn quay mặt đi, "Làm gì vậy? Em...em không thích...."

Vinh Hưởng thở dài, bàn tay che ở trên má cô từ từ chống lại tầm mắt đang hoảng sợ, "N