
lại. “Như thế này thì, được rồi, lão nô sẽ thay nương nương đem lời nhắn này chuyển đến cho
Hoàng thượng. Còn việc Hoàng thượng quyết định làm thế nào, lão nô không thể biết trước được.”
“Đa tạ công công đã chấp nhận.” Trong lòng tôi biết, Cao công công đồng ý giúp tôi cũng phải chịu ngàn lần mạo
hiểm. Chẳng may chọc giận Trọng Tôn Hoàng Gia, chỉ sợ rằng đến Cao công
công cũng phải chịu tội lây. Nếu không có những ưu ái hồi trước tôi dành cho ông ta, có lẽ Cao công công cũng sẽ chẳng vì tôi mà đồng ý dễ dàng
như thế!
Khe khẽ cười tiễn bước Cao công công, tôi nói với những người bên hầu bên ngoài: “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.”
Ngâm nước đủ hai canh giờ, khi cả người đã thơm mát tôi mới đi ra. Ý chỉ của Trọng Tôn Hoàng Gia vẫn chưa tới, đây đúng là điều nằm ngoài dự đoán
của tôi. Tôi cứ tưởng rằng cùng lắm là hắn cũng chỉ mất một chút thời
gian suy nghĩ đã có thể ra quyết định ngay rồi chứ, không nghĩ là… Đã
thế, được thôi, “Người đâu, chuẩn bị đồ ăn.” Dù sao tôi cũng nhàn rỗi
chẳng có việc gì làm mà.
Chờ mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống đường chân trời phía tây, Cao Tiến Bảo mới một lần nữa bước vào Tây Duệ cung.
“Nương nương,” trên tay ông ta bê một hộp gấm nho nhỏ, “Đây là thứ mà Hoàng thượng ban cho nương nương.”
Tôi đón lấy mở ra xem. Trên lớp lụa tơ tằm vàng óng đặt một cái bình nhỏ
bằng ngọc bích, tôi cầm lên, vừa cười vừa nói: “Là Hạc đỉnh hồng? Hay là Khiên ky?”
Cao Tiến Bảo cúi đầu xuống né tránh ánh mắt của tôi,
nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng nói, thuốc này tên là ‘Lưu tình’, sau khi
uống vào thân thể sẽ không có bất kỳ thay đổi gì khác, chỉ giống như
đang chìm vào giấc ngủ say vậy. Hoàng thượng nhớ nương nương vẫn rất quý trọng dung nhan, bởi vậy nên cố ý ban dược này cho nương nương, mong
nương nương dùng cẩn thận.”
“Ồ?” Tôi cười, một nụ cười lạnh lẽo
như băng. Hay cho một bình “Lưu tình”! Trọng Tôn Hoàng Gia, anh đã thật
sự vì tôi mà hao tổn tâm huyết rồi. Không biết anh đã phải chuẩn bị
trước cho ngày này bao lâu rồi đây? Loại thuốc độc quý giá như thế, chắc chắn là không dễ tìm đâu nhỉ?
“Hoàng thượng còn nói,” Cao Tiến
Bảo cúi đầu thấp hơn nữa, “Nếu như nương nương thay đổi chủ ý, ý chỉ lúc ban sáng kia vẫn còn đó.”
“A! Hoàng thượng đối ta thật đúng là
ơn sâu nghĩa trọng! Đáng tiếc rằng…” Tôi không tiêu thụ nổi! “Đại ơn của công công, Kỷ Vận không thể báo đáp được nữa. Đây là một chút lễ vật đã giữ gìn từ trước, vốn dĩ là định tặng công công, giờ đây mong công công không từ chối.” Tôi bê một chiếc hộp gỗ đã được đặt sẵn ở một bên, đưa
cho Cao công công.
Nhưng Cao Tiến Bảo cuống quýt từ chối: “Lão nô không dám, lão nô cũng không thể giúp được gì cho nương nương, hậu lễ
của nương nương thật khiến lão nô hổ thẹn với lương tâm!”
Tôi mỉm cười: “Vì cớ gì mà công công lại nói ra những lời ấy? Công công đã giúp Kỷ Vận từ chối ý chỉ của Hoàng thượng, đó là một đại ân dành cho Kỷ Vận rồi. Hơn nữa, Kỷ Vận tâm ý đã quyết, giữ lại mấy thứ này cũng chẳng có
tác dụng gì, đưa cho công công cũng coi như là không uổng phí. Nếu như
công công đồng ý nhận, thì Kỷ Vận vẫn còn mặt dày muốn nhờ công công làm giúp cho một chuyện. Không biết công công có thể nhận lời giúp Kỷ Vận
một lần cuối cùng này hay không?”
“Nương nương quá lời rồi. Xin
nương nương cứ giao phó, chỉ cần làm được, cho dù lão nô có phải đi vào
nơi nước sôi lửa bỏng cũng sẽ cố gắng hoàn thành.”
“Thật ra cũng
không có gì to tát, chỉ là từ nay về sau, Kỷ Vận không thể gặp Hoàng
thượng nữa rồi. Vậy nên, có một vật muốn nhờ công công thay Kỷ Vận gửi
lại cho Hoàng thượng, mong rằng công công không từ chối.” Tôi lại bê lên một cái hộp gấm dài, đặt vào tay Cao công công.
Cao Tiến Bảo
kính cẩn đón nhận: “Xin nương nương yên tâm, lão nô nhất định sẽ thay
nương nương đem vật này giao tận tay Hoàng thượng.”
“Vậy làm phiền công công rồi.”
Nhìn bóng lưng Cao công công rời đi, tôi nắm chặt bình “Lưu tình” trong tay, nói: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Bẩm nương nương, mọi thứ đã sẵn sàng.” Trương Bảo không biết đi vào phòng
từ lúc nào: “Nương nương, Kỷ phủ đã cháy, hiện giờ không xác định được
hành tung của Kỷ Tam công tử.”
Tôi cười, phất tay nói, “Chuẩn bị
thật cẩn thận những việc cần làm đi, nhớ kỹ, nhất định phải làm theo
những gì ta đã dặn, không được phép phạm sai lầm!” Ngữ điệu sắc bén, giờ phút này trên mặt tôi chắc chắn đã chuyển thành vẻ lạnh lùng vô tình,
giống như cảm xúc trong lòng tôi vậy.
“… Vâng.” Trương Bảo cúi đầu xuống, lui ra ngoài.
Tôi ngồi xuống trước cây, khóe miệng cong cong một nụ cười lạnh lẽo như băng tuyết,
“Bao nhiêu đêm cũng không tĩnh lặng giống như đêm nay.
Dường như có thể nghe thấy cả tiếng trái tim đang rỉ máu.
Dường như cỏ thể hiểu được lời người nói trong cơn ác mộng đêm qua.
Cái mà người cho tôi không phải là tình yêu…
Sau một trò chơi dài bấy lâu,
Làm sao có thể nói là buông tay đây?
Vốn dĩ đó là định luật hay là vì yêu không đủ…
Tại sao tình yêu không thể trở thành vĩnh cửu.
Hay là thật sự không tồn tại chân tình.
Hoặc là do tôi vẫn chưa tim thấy…”
(Trò ch